Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 25

Lần này Thẩm Phong thật sự rời đi. Trong hai ngày tiếp theo, Doãn Tang thỉnh thoảng vẫn thấy đoàn khảo sát của công ty điện ảnh trong làng, chuẩn bị cho việc quay phim và dựng hiện trường. Cô còn nhìn thấy Lữ Lạc đang bàn bạc với nhân viên trong đoàn, hai người nếu tình cờ chạm mặt cũng tỏ ra không quen biết.

Nhưng cô không bao giờ gặp lại Thẩm Phong nữa.

Ban đầu cô không có hứng thú với việc anh đang làm, nhưng gần đây cô có thể nghe thấy tiếng bàn tán khắp nơi, cũng nắm được tình hình sơ bộ.

Công ty điện ảnh và truyền hình đang chuẩn bị làm một bộ phim dựa trên ngôi làng người Miêu. Một đội tiền trạm đã đến khảo sát, sau đó họ quay lại vào đúng dịp năm mới của người Miêu để có thể ghi chép đầy đủ những phong tục đặc sắc. Nếu không có chuyện gì xảy ra, thôn sẽ nhận được một lượng kinh phí xây dựng không nhỏ.

Thẩm Phong là một trong những nhà đầu tư điện ảnh, được mọi người gọi là “ông chủ lớn nhất trong tất cả các ông chủ."

Doãn Tang nghĩ, không nói đến việc anh làm trong ngành tài chính, đầu tư vào phim ảnh đã là quyết định khó hiểu rồi, anh lại càng không có lý do để đi đến hiện trường xa xôi như vậy. Phụ nữ đều có những ảo tưởng lãng mạn, Doãn Tang cũng không phải ngoại lệ. Không phải cô không từng nghĩ rằng anh đến vì cô, nhưng cuối cùng cô đã bị lý trí lật đổ vì khi đến, anh cũng không biết cô ở đây. Vẻ mặt khi nhìn thấy cô bị thương ngày hôm đó cũng đủ để giải thích rằng cuộc gặp gỡ đó chỉ là ngoài dự kiến.

Vậy thì anh đến đây để làm gì?

Thứ có thể tác động đến đàn ông là tín ngưỡng, danh lợi, và phụ nữ. Anh không tin vào tôn giáo, danh lợi thì anh không thiếu, vậy thì chỉ có thể là...

Chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa.

Bây giờ có lẽ anh đã trở lại Bắc Kinh, quay về đúng quỹ đạo.

Người Miêu ăn mừng năm mới trong suốt hai tuần. Một tuần của người Miêu có sáu ngày. Ngày thứ sáu của chu kỳ này, mọi người sẽ dành để phóng sinh cá, cầu nguyện cho một năm mới ấm no.

Sáng sớm, Doãn Tang theo các đạt phối và đạt hanh đi vòng qua thung lũng phía sau cánh đồng lúa để bắt cá. Người Miêu kế thừa phương pháp cổ xưa mà tổ tiên để lại là nuôi cá trên ruộng lúa. Cá con ăn côn trùng và vi sinh vật trên ruộng lúa nên lớn nhanh hơn, đồng thời lúa cũng ít sâu bệnh hơn. Vào mùa thu hoạch, lúa chín vàng mà cá cũng mập mạp, coi như là gấp đôi thu hoạch.

Lúc này ở Bắc Kinh cây đã rụng lá nhưng phía Nam vẫn nắng gắt, nước tuy lạnh nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm huyết bắt cá của mọi người.

Đàn ông hay đàn bà cũng đều xắn ống quần, xách thúng đi ra đồng. Họ vui vẻ bắt cá, sau đó cho vào cái giỏ tre đậy lại.

Khi Doãn Tang vừa bước xuống đồng, cô cảm thấy có một con cá bơi qua chân mình, cảm giác ngứa ngáy và bị nhột khiến cô loay hoay không biết đó có phải là cá hay không, khiến những người dân làng bật cười.

Những người trong đoàn phim cũng đến, tò mò dùng điện thoại di động chụp ảnh và quay phim.

Một người trong số họ đang quay phim Doãn Tang, sau đó gửi qua WeChat: “Cháu gái của Y Muội lúc này không có ở nhà, mấy thanh niên trong làng cũng đang ở đây, anh có muốn đi nhanh qua đó không?"

"Được."

Khi mặt trời lên cao, cá đã gần đầy, mấy đạt hanh đốt lửa trên sườn ruộng, chặt tre làm que, xiên cá vào nướng ăn tại chỗ.

Cá tươi, không bỏ nội tạng hay ướp gia vị, khi bị nướng trên bếp lửa thì đuôi vẫn quẫy mạnh.

Trong khi chờ đợi, mấy đạt phối và đạt hanh cùng nhau hát dân ca, nắng soi trên cánh đồng, gió thổi bông lúa lay động, từng đợt sóng lúa dập dờn, suối núi róc rách, núi rừng vang vọng tiếng hát trong veo.

Bầu không khí vui vẻ kéo dài cho đến khi ngọn lửa tắt dần.

Dù bạn đến từ đâu, dù bạn là người như thế nào, dù trong tay bạn có cầm dao bén hay không, người dân ở đây vẫn chào đón bạn với nụ cười rạng rỡ chân chất. Có lẽ đây chính là sức mạnh mà đất và nước mang lại.

Bên kia núi cũng sôi động không kém, một nhóm người tấp nập ở Lô Sênh Bình, thu hút mọi lứa tuổi đến xem.

Tiểu Lâm chỉ đạo người dân bê đồ vật cầu hôn gồm gạo nếp, bánh nếp ngũ sắc, gia súc, lợn, gà vịt và đồ bạc. Thẩm Phong đích thân cột dây tơ hồng cho từng món.

Điểm đến của họ là nhà Y Muội nằm trên sườn núi. Lúc này, trong nhà có một nhóm người đang ngồi, trong đó có nhóm người Lộ Đào, nhà sản xuất phim cũng như bí thư thôn.

Họ muốn nói chuyện với Y Muội, mời bà tham gia quay bộ phim tài liệu. Bộ phận kế hoạch dự định quay một đoạn giới thiệu, ghi lại quá trình nhà sản xuất đến thăm Miêu trại và giới thiệu các sản phẩm văn hóa phi vật thể và những nghệ nhân lớn tuổi. Bộ phim tài liệu này sẽ được trình diễn để gây quỹ cộng đồng, sau đó sẽ phát hành trên Internet.

Bây giờ Thẩm Phong đã tham gia dự án nên họ không còn thiếu vốn. Việc gây quỹ cộng đồng không phải vì họ cần tiền mà là để kiểm tra phản ứng của thị trường, nói cách khác là họ đang muốn thu hút sự chú ý và độ thảo luận của người xem.

Thời gian huy động vốn từ cộng đồng là 4 đến 5 ngày và số tiền mục tiêu chỉ là 1,5 triệu tệ. Sau khi ghi hình và phát hành trailer năm trước, tận dụng sức nóng của năm mới, đoàn phim muốn hoàn tất đoạn phim tài liệu để chạy quảng cáo, sau khi kết thúc giai đoạn gây quỹ sẽ tập trung hoàn thành bộ phim chính. Trong phim tài liệu, ngoài những cảnh phỏng vấn, một số cảnh nghệ nhân thêu thùa cũng được ghi hình nên cần phải có sự đồng ý của họ.

Mặc dù đây không phải là vấn đề đặc biệt khó khăn nhưng bí thư cho biết, Y Muội chưa từng kết hôn, hầu như luôn sống một mình và khá sợ người lạ nên phần lớn quyết định trong gia đình đều do cháu gái bà, Doãn Tang đưa ra, nhưng trước đó mọi lời đề nghị phỏng vấn đều đã bị cô từ chối.

Lộ Đào không ngờ rằng cháu gái của Y Muội lại là Doãn Tang, cảm thấy mọi việc đang dần đi theo hướng tệ hơn dự kiến. Dựa theo mối quan hệ giữa Doãn Tang và Lữ Lạc, chắc chắn bộ phim tài liệu này sẽ không thể khai máy.

Sau đó anh ta chợt nhớ, Doãn Tang chưa từng công khai quê quán của mình, vậy có thể là do cô ấy sợ mọi người biết mình xuất thân từ miền núi. Anh ta vội chạy đến chỗ Lữ Lạc, nói: “Doãn Tang ở ngoài đời luôn ăn mặc thời thượng, lái xe thể thao đắt tiền, không ngờ lại là người dân tộc thiểu số."

Lữ Lạc chỉ gật đầu, không có ý định tiếp chuyện anh ta. Hai ngày nay cô ta trông phờ phạc mệt mỏi, tuy không muốn làm phiền nhưng Lộ Đào nghĩ phụ nữ sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn, vì vậy hôm nay phải mời cô ta đi cùng mình đến đây.

Mọi người còn đang ồn ào, chỉ nghe Y Muội yếu ớt nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì. Cô nói chuyện với cháu gái tôi được không?"

Nhà sản xuất vô cùng lo lắng, đưa ra phong bì tiền: "Bà cụ, ý của chúng tôi là muốn bà hợp tác, công khai quay lại nghệ thuật thêu độc đáo của người Miêu.” Anh ta giơ một xấp tiền lên và búng nhẹ chúng, "Bà có thể dùng số tiền này để xây nhà, lát xi-măng đường đi, bà hiểu không?”

Lộ Đào: "Bí thư, vui lòng dịch giúp.”

Bí thư bắt đầu ríu rít nói chuyện. Một đồng nghiệp đứng gần đó nhắc nhở: "Bí thư, ông nhớ phải nói rõ mục đích của chúng tôi. Chúng tôi thực sự không có ác ý gì cả."

"Tôi cũng đang cố giải thích rằng việc này mang lại lợi ích rất lớn cho cả làng."

"Đôi bên cùng có lợi."

"Ừ, đúng vậy." Mọi người đồng ý.

Lúc đầu bà cụ có thể hiểu được một hoặc hai câu, nhưng sau đó bà không thể hiểu được chút nào. Mấy người thành thị này đang nói rất nhiều, dường như muốn thuyết phục bà dạy lại cách thêu cổ truyền, sau đó sẽ trả công hậu hĩnh. Y Muội bắt đầu run rẩy, sợ hãi.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên im lặng.

Bởi vì bà cụ đang khóc.

Bà không khóc thành tiếng, chỉ cúi đầu lau nước mắt, chốc lát lại kéo ghế đẩu tránh xa đám người nọ, một mình ngồi dưới chân cầu thang. Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, dưới chân núi vang lên tiếng pháo, một nhóm người chạy ra lan can quan sát.

Con đường họ đi tới bây giờ đã chuyển sang màu đỏ, mặt đất rải đầy xác pháo. Dọc đường, khói trắng xám cuồn cuộn bốc lên theo những tiếng nổ lách tách.

Một nhóm người rộn ràng đi men theo sườn núi, đạp trên lớp giấy đỏ hồng.

Họ mang nhiều loại gánh khác nhau, từ xa có thể loáng thoáng nhìn thấy những chiếc bánh nếp ngũ sắc sặc sỡ, một vài người gánh từng khối thịt heo và thịt bò, tất cả đều được cột ngang bằng một đoạn dây đỏ. Cảnh tượng ngoạn mục như vậy chưa bao giờ có trong thành phố, khiến những người ở đây nhất thời sửng sốt, một số người thậm chí còn không chịu nổi tiếng pháo nổ.

Bà cụ đã già, không đi nhanh được, mắt bị khói hun cay nên chậm chạp đi vào nhà.

Trước khi khói tan, không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, một nhóm đạt hanh vừa hát vừa đi lên cầu thang, tiếng bước chân của họ vang lên như thể căn nhà sắp sập. Họ đều là những người thanh niên được Tiểu Lâm thuê trong thị trấn.

Người dân thành thị không thể hiểu được tiếng hát kia, chỉ biết nó mang theo không khí vui mừng.

Trong lúc họ còn đang hát, một bóng người cao lớn bước ra khỏi đám đông.

Lộ Đào ngơ ngác.

Người trước mặt mặc bộ quần áo Miêu truyền thống, trên đầu đội chiếc mũ sừng, trên vai khoác chiếc khăn choàng Long Văn màu vàng, chân đi giày vải.

"Giám đốc Thẩm?"

Thẩm Phong hiển nhiên là tâm tình đang rất tốt, khóe miệng nhếch lên: "Ừm."

Anh nhìn quanh khi bước vào phòng, "Bà nội đâu?"

Thẩm Phong nhìn thấy vẻ mặt của mấy người xung quanh, trong lòng kinh ngạc nghĩ đến một số khả năng, sắc mặt lập tức lạnh lùng, hỏi Lộ Đào: "Anh đến đây làm gì?"

Lộ Đào bị hỏi thẳng mặt, vô thức né tránh câu hỏi, chỉ vào trong: "Bà cụ ở trong đó.”

“Đợi ở đây!” Thẩm Phong nói, nhìn quanh những người khác rồi đi về phía bếp.

Khi Thẩm Phong nhìn thẳng vào ai đó, người bị nhìn lập tức cảm thấy chột dạ, rất áp lực.

Bên trong có lò than, bà nội đang ngồi trên chiếc ghế thấp sưởi ấm, tựa như không hề nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Thẩm Phong đến bên cạnh thì thấy mắt bà lão đã ươn ướt, những lời vui vẻ anh chuẩn bị trong đầu giờ không thể nói được nữa.

"Bà nội..."

“Ngồi xuống,” bà cụ đột nhiên ngắt lời, “Ngồi xuống đi.”

Thẩm Phong cầm một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh.

"Cậu là cháu rể của tôi phải không?" Bà nội nhìn anh.

Thẩm Phong sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Bà nội, xin lỗi vì bây giờ mới đến chào bà ạ."

Bà nội lại cúi đầu, khuôn mặt nhăn nheo lại càng nhăn nheo hơn, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra. Bà lau nước mắt, lắc đầu, lẩm bẩm bằng tiếng Miêu. Thẩm Phong có thể nghe được chút ít, dù không nhiều, rằng bà đang thương tâm.

"Tang Tang à, Tang Tang..."

Thẩm Phong có thể mơ hồ hiểu được cảm giác của bà cụ. Dù chưa từng bước ra khỏi ngọn núi này, nhưng người ở độ tuổi của bà cụ có thể đoán ra manh mối từ hành động và cách hành xử khác biệt của Doãn Tang.

Bà không chào đón anh, lý do chính là vì anh đã không đối xử tốt với Doãn Tang. Lúc này anh không biết nói gì, hiểu rằng bà có thành kiến với mình nhưng cũng không thể bào chữa lời nào.

Thẩm Phong ôm vai bà: “Bà nội.”

Bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh, nhân vật chính không còn ở đây, chỉ còn một đám người nhìn nhau.

Căn nhà gỗ lại khẽ rung chuyển, tiếng bước chân vội vã vang lên.

Là Doãn Tang.

Trên thắt lưng của cô là một thúng cá, trên tay đang cầm đôi giày lấm bùn, ống quần cô xắn lên để lộ bắp chân dính đầy bùn và bụi bặm, không phù hợp với không khí lễ hội. Cô vào nhà, đặt giỏ cá xuống, đi thẳng vào phòng bếp.

“Mễ Lạc,” cô mở cửa, nhìn thấy bà lão vùi đầu, Thẩm Phong ở bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị, “Mễ Lạc đừng sợ.”

Cô bước tới giật lấy tay bà nội từ tay Thẩm Phong: “Lấy đồ của anh về đi.” 
Bình Luận (0)
Comment