Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 58

Thẩm Phong hiếm khi được ở lại nhà lớn qua đêm nhưng vì hôm sau là tết Trung thu nên đây là ngoại lệ.

Sau khi đăng Weibo, Doãn Tang vẫn chưa hết tức giận, Thẩm Phong đành thỏa hiệp: “Là lỗi của anh, nhưng Doãn Tang, anh là doanh nhân, với anh đây chỉ là một dự án để kiếm lời, nếu em không vui, hay là anh huỷ bỏ hoàn toàn bộ phim luôn nhé."

"Anh nói dễ nghe như vậy là vì anh đã đủ lời rồi chứ gì."

"Dù có lời cả triệu tệ thì cũng chẳng đáng để chúng ta cãi nhau. Em xem, muộn như vậy rồi mà anh còn chưa được ôm em ngủ nữa." Anh bước đến bàn, ôm cô vào lòng, vì em bé đã lớn nên phải mất một lúc anh mới có thể bế cô lên: "Thằng nhóc này làm mẹ nó khổ cực như vậy, đợi nó ra đời anh sẽ cho nó biết tay."

Doãn Tang phì cười: "Làm sao anh biết đây là con trai?"

“Em thích ăn cay, lại nặng nề như vậy, chắc chắn là một thằng nhóc bên trong rồi.”

"Này, em không phải là một con thỏ."

"Được rồi, là anh, anh là một con thỏ. Giờ đi ngủ được chưa vợ ơi..."

...

Tết Trung thu, mẹ Thẩm muốn làm sủi cảo vì vậy bà chuẩn bị sẵn nguyên liệu, sau đó già trẻ lớn bé quây quần bên bàn bếp cùng nhau nặn.

Thẩm Phong hỏi: “Bây giờ đồ ăn đông lạnh cũng rất ngon, sao lại phải vất vả làm bằng tay như vậy?” Anh mặc quần áo ở nhà, tóc hơi rối, bĩu môi phản kháng, trông trẻ hơn vẻ mẫu mực thường ngày.

Mẹ Thẩm nói: “Con thì biết gì, sủi cảo tự tay làm vẫn là ngon nhất.”

Thẩm Phong đứng sau Doãn Tang: “Em biết làm không?”

“Đương nhiên,” cô nhồi nhân, đóng hai mặt bột lại, kẹp thật chặt rồi khéo léo gấp mép bánh lại.

Thẩm Phong không khỏi bật cười. Nếu cho chúng vào nồi, bí mật của cô sẽ bị lộ thôi. Anh cúi người, từ phía sau nắm lấy tay cô: “Bóp như thế này, xem xem, giờ mới khép chặt mép bánh này. "

Hơi thở của anh ấm áp, má cô cũng dần nhuộm hồng trước mặt mọi người, "à, vâng.”

Anh thấy cô có vẻ lúng túng nên quay đầu nhìn vành tai đỏ bừng của cô, nói nhỏ: “Chúng ta là vợ chồng già mà em còn ngại ngùng như vậy sao?” Sau đó anh mỉm cười và nhích ra sau.

Điện thoại của Thẩm Phong reo, anh cũng không thèm nhìn, vì tay dính bột nên nhờ Doãn Tang lấy điện thoại áp vào tai anh.

Là Tiểu Lâm, giọng nói rất lo lắng, nói: "Sếp, trên mạng đang tranh cãi lớn lắm."

“Chuyện này cũng cần báo cáo với tôi à?”

"Dạ, là vì đêm qua vợ sếp đăng Weibo, sáng sớm nay giáo sư Kim kia trực tiếp trả lời bài viết, hẳn là vợ sếp chưa nhìn thấy. Bây giờ dân mạng đang mắng chửi chị Doãn Tang dữ lắm, mà điểm đánh giá bộ phim cũng ảnh hưởng ít nhiều."

“Vào vấn đề chính đi!” Thẩm Phong không nghĩ rằng với phẩm chất nghề nghiệp của Tiểu Lâm lại thấy chuyện này đáng phải nói với anh.

"Người hâm mộ của giáo sư Kim rất lớn, họ đều bênh anh ta, đổ hết tội lỗi cho vợ sếp. Em chỉ muốn nói là, sếp đừng để chị nhà mở Weibo ạ."

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Lâm.” Doãn Tang ngắt lời hai người đàn ông.

Điện thoại ở rất gần, mọi điều cần nghe cô đều đã nghe thấy.

Cúp điện thoại, Doãn Tang gói xong số sủi cảo còn lại trên tay, nói với người lớn rằng cô muốn nghỉ ngơi. Thẩm Phong vội vàng rửa tay rồi chạy theo cô.

Weibo quá mức náo nhiệt, cả hai lần cô “nổi tiếng” trên đó đều là vì đụng độ với Kim Lâm.

Kim Lâm rất biết cách tạo danh tiếng trên mạng xã hội. Đầu tiên, anh ta cho biết mình làm trong ngành này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ chặn đường thăng tiến của ai nên chưa từng có ai chỉ trích anh vô cớ như hôm nay. Để giám sát nhà sản xuất bộ phim này, anh ta đã đọc hàng trăm tài liệu. Vì phải theo kịp lịch ra mắt vào lễ quốc khánh nên anh ta chưa từng lơi là trong việc khảo cứu, bất kỳ vấn đề nào của đoàn làm phi cũng đều được giải quyết trôi chảy. Vì vậy, trang phục và đạo cụ đều bám sát bối cảnh thực tế, hiện trường và diễn viên quần chúng cũng đều là người thật việc thật. Mặc dù phải mất rất nhiều thời gian để đào tạo các diễn viên phụ nhưng nó rất xứng đáng vì nó tạo ra sự chân thật và truyền tải được cảm nghiệm của nền văn hóa này.

Anh ta không ngờ mình bị một người phụ nữ trẻ chỉ trích nặng nề như vậy. Ngày nay, truyền thông trực tuyến tràn lan các anh hùng bàn phím, dù tin rằng công lý nằm trong lòng con người nhưng anh ta vẫn không thể im lặng chịu đựng sự phỉ báng này. Còn nghi vấn về việc đạo nhạc thì lại càng không có bằng chứng, nếu cô không hiểu về nhạc cổ thì đừng nói bậy, anh ta nhất định sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

Cuối cùng là chiến dịch chống lại Doãn Tang: Kim Lâm cũng đã lăn lộn trong giới qua nhiều thập kỷ, đã đọc rất nhiều sách và tài liệu để hiểu sâu sắc về sự bị ẩn của Miêu tộc. Bộ phim có thể đứng vững trước sự thử thách của công chúng. Trước khi đặt câu hỏi, trước tiên cô nên tự hỏi mình có thực sự hiểu hết về văn hóa Miêu cũng như nội dung mà bộ phim truyền tải chưa.

Bằng cách này, dưới sự hướng dẫn khéo léo của đội truyền thông, dư luận bắt đầu nghiêng về một phía, và Doãn Tang trở thành mục tiêu chỉ trích của cư dân mạng. Cùng với sự "thiếu tôn trọng" trước đây của cô đối với Kim Lâm, lời vu khống ác ý của cô lần này càng tăng thêm sự ác cảm của công chúng.

Một số người hâm mộ vẫn trung thành ủng hộ cô, họ cho rằng bộ phim miêu tả dân làng là những người ngu dốt và hủ lậu, những phẩm chất giản dị của người dân tộc thiểu số dường như cố ý bị bộ phim này bỏ qua. Tuy nhiên, họ vẫn hy vọng nhận xét của cô là dựa trên những nghiên cứu chuyên sâu. Đại đa số những người chửi mắng cô thì cho rằng tại sao một nhà văn như Doãn Tang lại luôn tìm cách gây sự với Kim Lâm như vậy. Khu vực bình luận bên trang nhà Kim Lâm vô cùng sôi nổi, người hâm mộ, người trong đoàn phim, các diễn viên trong giới đều đổ xô vào bênh anh ta.

Sắc mặt cô càng ngày càng tệ, Thẩm Phong nhẹ nhàng vuốt ve mặt Doãn Tang rồi cất chiếc máy tính bảng đi: "Việc này anh sẽ lo liệu, em cứ chăm sóc bản thân thật tốt là được. Việc đầu tiên là phải ăn ngon ngủ ngon để có cơ thể khỏe mạnh, không được để tâm trí bị kích động.”

"Em không tức giận vì bị họ mắng. Em đã từng chịu đựng những điều này trước đây nên cũng quen rồi," giọng Doãn Tang có vẻ rất bình tĩnh. “Xem ra tiền đổ vào chiến dịch marketing của công ty anh cũng không vô ích, đám bình luận kia hẳn là đội quân mà công ty tiếp thị tung ra bảo vệ bộ phim nhỉ.”

Thẩm Phong có chút kinh ngạc trước tâm trạng hiện tại của cô, xem ra cô mạnh mẽ hơn anh tưởng rất nhiều: “Vậy em định không lên tiếng nữa à?”

"Cũng không hẳn, em chỉ nghĩ nếu không có đội quân khổng lồ như vậy, những gì anh ta nói sẽ chẳng ai thèm để tâm, thậm chí là không có giá trị gì. Nếu như mất thời gian vào việc này chẳng phải em tự cho một kẻ vô dụng đè bẹp mình trên mạng à?”

Thẩm Phong nói: “Nhưng sự thật là dù anh ta có hàng ngàn người bảo vệ thì cũng chẳng bằng em, vì em có anh.”

"Không cần đâu, chuyện này em phải tự mình giải quyết, anh không nên can thiệp. Nếu cư dân mạng nói em đã ủ mưu từ lâu, vậy thì để em biến nó thành sự thật cho họ xem.”

Thẩm Phong cau mày, suy nghĩ xem lời nói của cô có khả thi hay không.

"Yên tâm đi, anh ta phản ứng lớn như vậy chứng tỏ anh ta rất để tâm. Đương nhiên, anh ta có địa vị, có danh tiếng nên mới cần lo lắng, còn em thì chẳng có gì để mất cả.”

"Em vẫn có sáu triệu người hâm mộ kìa."

"Cái gì không phải của mình thì có cố gắng cũng chẳng giữ được.”

Thẩm Phong không nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ nhướng mày trả lại máy tính cho cô. Doãn Tang ôm mặt anh hôn phớt, vừa định buông ra thì bị anh ôm chặt hôn sâu.

“Đừng có qua loa như vậy, hôn anh thì phải hôn tới nơi tới chốn.” Sau nụ hôn dài, anh thì thầm.

Ở tầng dưới, Thẩm Kiến Bân gọi hai người xuống ăn sủi cảo, Doãn Tang vỗ nhẹ tay anh: "Em lén làm một cái sủi cảo nhân nhiều ớt, nhất định anh phải ăn trúng đó.”

"Tại sao phải là anh?"

"Nếu bố mẹ hoặc ông nội ăn trúng, thủ đoạn nhỏ của em sẽ bị vạch trần!"

“Vậy tại sao em lại làm?”

"Tiện tay thôi"

Tại sao trước đây anh không nhận ra cô có một mặt nghịch ngợm như vậy? Anh cười nói: "Vậy nếu anh ăn nó, em sẽ thưởng cho anh như thế nào?"

"Không biết, xuống ăn cơm đi rồi tính"

Thẩm Phong dìu cô xuống lầu, khi cô bước vào phòng ăn, anh bước sang một bên bấm điện thoại gọi cho Tiểu Lâm: “Cậu liên hệ với Tống Vũ Phỉ, nhờ cô ấy tìm một công ty quan hệ công chúng đáng tin cậy, ngày mai đợi chỉ thị của tôi, từ giờ không được nói gì với vợ tôi nữa.”

"Đã hiểu, sếp"

"Nhớ kín miệng"

"Nhất định ạ!"

Lúc này, điện thoại của Doãn Tang sáng lên, có tin nhắn đến, là Tống Vũ Phỉ gửi tin nhắn thoại. Thẩm Phong nghe xong liền gửi cho cô ấy một tin: “Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô, tạm thời đừng để Tang Tang bận tâm về chuyện này.”

Sau khi gửi, anh xóa mọi dấu vết, vẻ mặt khôi phục vẻ bình thản.

Trong khi ăn sủi cảo, Doãn Tang không ngừng quan sát vẻ mặt của mọi người, trong lòng cảm thấy hồi hộp. Mọi người đều ăn uống vui vẻ, không ai tỏ ra khó chịu vì hạt tiêu và ớt.

Vẻ mặt của cô khiến Thẩm Phong bật cười, anh ghé sát vào tai cô nói: “Đừng lấm lét như thế, cẩn thận không là mọi người phát hiện đấy.”

Doãn Tang: "Không phải lấm lét mà là đang cẩn trọng suy xét.”

Thẩm Phong đưa cho cô xem chiếc sủi cảo mà anh đã cắn một miếng. Ở giữa nhân bắp cải có một viên hạt tiêu và rất nhiều bột ớt đỏ. Anh cười đắc ý.

Doãn Tang tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó cảm thấy mình quá đáng, kiềm chế, lẩm bẩm: “Anh giỏi lắm!”

Thẩm Phong vỗ đầu cô, Doãn Tang nhéo đùi anh như một đứa trẻ, không hề hay biết hành động trẻ con của mình.

Đêm đó trước khi đi ngủ, cô không nhịn được hỏi: “Anh sao lại chọn trúng cái sủi cảo kia thế?”

"Coi như là định mệnh."

"Vớ vẩn."

"Với tất cả sự chân thành, anh chỉ có thể nói là vì sủi cảo em làm quá khác biệt, anh nhìn một cái là nhận ra ngay.”

Doãn Tang nói từng chữ một: “Anh nhổ nó ra đi.”

“Em nợ anh một ân tình, bây giờ lại còn muốn bịt miệng chồng mình?” Thẩm Phong ôm cô từ phía sau, “Muộn rồi…”

Doãn Tang thì thầm trong vòng tay anh: “Thật ra em đặt một điều ước trong hạt tiêu đó. Nếu anh ăn trúng thì đứa nhỏ trong bụng nhất định sẽ là con trai.”

“Em không thích con gái à?”

“Em chỉ nghĩ rằng, nếu nó trông giống anh thì sẽ rất đáng yêu.”

"Con gái cũng có thể giống anh mà."

"Sao cũng được, đều tốt.”

Thẩm Phong mím môi, trong bóng tối siết chặt vòng tay ôm Doãn Tang. Vợ anh quá ngốc, sao đứa trẻ này chỉ có thể giống một mình anh được.

***

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô thấy Tống Vũ Phỉ gọi điện đến. Doãn Tang cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy tên cô ấy, có lẽ lúc này cô chỉ muốn giết quản lý của mình ngay lập tức, cô hằn học trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

Hỏi xong cô mới nhận ra, chuyện ầm ĩ từ hôm qua mà hôm nay Tống Vũ Phỉ mới gọi cho cô, đây không phải cách làm việc của cô ấy.

"Trên mạng chỉ là người qua đường nói nhảm, công ty chúng ta cũng không thể bảo vệ cô khỏi đội quân cào bàn phím chuyên nghiệp được.”

"Tối qua tôi buồn ngủ quá, hôm nay rảnh rỗi, tôi sẽ nghĩ kỹ về bộ phim, viết xong sẽ chính thức đăng đàn.”

"Bây giờ việc này cũng vô ích rồi. Đầu tiên cô phải chứng minh rằng trong vấn đề này, dù Kim Lâm có làm việc chăm chỉ đến đâu thì anh ta cũng đã có cái nhìn sai lệch về văn hóa Miêu tộc.”

"Thật hiếm thấy cô có cái nhìn sáng suốt thấu đáo như vậy," Doãn Tang trêu chọc, "xem ra cô đã có vài ý tưởng trong đầu."

"Không chỉ là ý tưởng, tôi còn gửi cho cô một tin tốt. Trên Weibo chính thức của trường cô đã đăng một bài khen cô hết lời, cô nhanh xem thử.”

Doãn Tang bối rối, không cúp máy mà trực tiếp mở Weibo từ máy tính bảng.

"Doãn Tang, một nghiên cứu sinh của khoa Dân tộc học trường chúng tôi, đã viết một bài nghiên cứu về sự thích ứng xã hội và kế thừa văn hóa của Miêu tộc. Bài nghiên cứu được đăng trên tạp chí "Thế Giới và Dân Tộc,” là một tạp chí về văn hóa dân gian, có ảnh hưởng rất lớn cả trong và ngoài nước. Tôi mong các sinh viên có thể học hỏi từ Doãn Tang, siêng năng nghiên cứu, dũng cảm trước thử thách và không ngừng tìm tòi và khám phá.”

Hình ảnh đi kèm là ảnh bìa tạp chí, đồng thời cũng dẫn theo đường link của tạp chí điện tử.

Cô chưa bao giờ đọc Weibo chính thức của trường, cô kéo xuống, tất cả bài đăng đều là những bài viết kiểu chữa lành tâm lý, chỉ có bài viết về cô là ngoại lệ. Việc này rất có ý nghĩa trong tình hình hiện nay.

"Cô muốn tôi công khai danh tính thật à?" Doãn Tang hỏi, có chút do dự.

“Cô từng lộ mặt trong đợt ký tặng sách, chuyện lộ danh tính sớm muộn cũng phải làm, huống chi trong trường hợp này, đây là giải pháp êm đẹp nhất.”

“Cô chờ ngày này lâu rồi phải không?”

"Được rồi, đây là đôi bên cùng có lợi, hiện tại cũng là cách tốt nhất cho chúng ta.”

Doãn Tang suy nghĩ một lúc, chỉnh sửa một đoạn văn bản và chia sẻ bài viết.

"Tôi là kẻ vô danh, nhưng bài nghiên cứu "Nguồn gốc văn hóa và hiện trạng của Miêu tộc" của tôi hẳn có thể trả lời câu hỏi của @Kim Lâm về việc tại sao giá trị của phim "Làng Nghê Hồng" là sai lệch và khiên cưỡng. Tôi sẽ không đi vào chi tiết ở bài đăng này nữa." 
Bình Luận (0)
Comment