Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 60

“Doãn Tang, cô nghĩ xem, bây giờ cái gì cũng hiện đại hóa, ngay cả những ngành nghề thủ công cũng không ngoại lệ. Bên phía cô không cần lo lắng về phương pháp thêu thùa, tôi đã tìm được một công ty sản xuất máy móc trong nước. Máy dệt của họ có thể hoàn thành quy trình thêu, bện và các kỹ thuật thêu phức tạp khác, miễn là chúng ta có thể cung cấp mẫu, họ sẽ tạo ra bản phôi. Ngay cả những mẫu mà thợ thêu không thể thêu cũng có thể dễ dàng hoàn thành bằng máy."

Như biết Doãn Tang đang định nói gì, anh ta nói tiếp: “Cô không cần lo lắng về chi phí, chỉ cần cô đồng ý hợp tác thì công ty tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về đầu tư và sản xuất."

“Dễ như vậy?”

"Đúng, một người thợ thêu phải mất một tuần để hoàn thành thêu tay áo, nhưng máy móc có thể làm được trong mười phút, thậm chí còn đẹp hơn thêu tay."

"Thật sự hiệu quả như vậy à?"

"Đúng vậy, hiện tại chúng tôi chỉ cần sự đồng ý của cô, sau đó kế hoạch liền có thể bắt đầu."

Doãn Tang: “Anh uống trà đi.”

“À, được rồi, cảm ơn cô.” Quách Dũ nhấp một ngụm trà.

“Nghe Thịnh Nhạc nói tổ tiên của anh đã vượt ngàn dặm để đến được nước Pháp?”

“Không, họ từ phía bắc vượt biên qua Liên Xô, tìm một người môi giới dẫn vào Ý, làm giả hộ chiếu Nhật Bản, cuối cùng họ vượt dãy Alps để đến Pháp.”

“Lúc đó không có phương tiện như bây giờ nên chắn chắn rất khó khăn nhỉ?"

"Ừ, nói tới lại thấy sợ, một đoàn người đi lên, chỉ cần có ba người có thể đi xuống đã tốt lắm rồi."

"Sao họ phải giả làm người Nhật Bản?"

“Việc kiểm tra đối với các đoàn du lịch người Nhật khá dễ dàng nên họ đã cố gắng trà trộn vào đó, ông cố tôi nói có vài lần cũng suýt bị phát hiện nhưng may mắn có một người phụ nữ Nhật Bản nhanh trí nắm tay ông để qua mắt họ."

"Đúng là không dễ dàng gì... Theo diễn biến, ông cố của anh và người phụ nữ Nhật Bản kia..."

“Khi đó…” Quách Dũ đang định nói gì đó nhưng dường như nhận ra có gì không ổn nên nhanh chóng chuyển câu chuyện sang chủ đề khác: “Tình hình trong nước trước đây không tốt, mọi chuyện đều khó khăn, nhưng bây giờ chính sách đã tốt hơn, đã đến lúc chúng ta phải tranh thủ hành động."

"Giám đốc Quách, anh lớn lên ở Châu Âu nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát và khéo léo đấy."

Lần này Quách Dũ không mắc bẫy, cười nói: “Cám ơn, chính vì tình cảm với quê hương mà tôi có niềm đam mê với đồ thêu thủ công đấy, thế cô nghĩ sao về việc hợp tác lần này?"

Không thể trốn tránh nữa, Doãn Tang nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc lớn như này tôi phải bàn bạc với đối tác xưởng vẽ của mình. Vấn đề là, một khi máy móc vào cuộc thì các nghệ nhân thêu hẳn sẽ thất nghiệp..."

"Chuyện này không khó, chúng ta có thể mở cửa hàng trong nước rồi chỉ họ cách trông coi công việc."

Đúng là anh ta đã tính toán mọi việc trước sau.

"Chồng của cô đánh giá rất cao mô hình hợp tác này. Theo đề nghị của anh ấy, chúng tôi đã nghiên cứu các phương pháp thêu khác nhau và sự kết hợp tốt nhất của các mẫu thêu cổ của người Miêu. Hiện tại chúng tôi đã đạt được những bước tiến nhất định, chỉ cần có sự đồng ý của đôi bên là sẽ đưa vào sản xuất."

Thẩm Phong đang tính toán cái gì vậy?

Cuộc đàm phán cuối cùng vẫn không có kết quả.

Doãn Tang nói rõ rằng cô không đánh giá cao việc đưa máy móc vào quá trình sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ vì nó vô hình chung sẽ công nghiệp hoá những ngành nghề thủ công, mất đi bản chất văn hoá cốt lõi. Quách Dũ nghe xong liền thở dài, trước khi ra về còn cố gắng thuyết phục Doãn Tang suy nghĩ lại về đề nghị này.

Từ đầu đến cuối, Doãn Tang chưa từng tỏ ra sự đồng tình với quan điểm của phía Quách Dũ.

Quách Dũ cảm thấy sốt ruột: "Tôi đã đặt mua máy rồi, chỉ chờ bản vẽ của bên cô thôi. Giám đốc Thẩm cũng nói ý tưởng này rất hay."

“Hiện tại anh ấy đã được ủy quyền đầy đủ để đại diện cho tôi, nhưng anh ấy cũng chỉ nói rất tán thưởng chứ chưa hề nói đến việc hợp tác đúng không. Chuyện gì cũng phải giấy trắng mực đen rõ ràng, chưa ký hợp đồng thì mọi chuyện vẫn chỉ là ý tưởng."

“Nếu không có năm tôn vinh văn hoá Trung Quốc thì tôi đã không vội vàng như vậy.”

Thì ra đây là nguyên nhân chính, Quách Dũ lo lắng mình không có đủ hàng để bán trong năm sau.

"Giám đốc Quách, lượng cung như bây giờ càng làm cho hàng hoá trở nên khan hiếm, càng có giá trị không phải sao?"

Sắc mặt Quách Dũ không tốt hơn chút nào. Anh ta đứng dậy rời đi: “Là đối tác với nhau nhưng hình như giữa chúng ta hình như không có sự tin tưởng, bây giờ cô đang có thai, sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất."

“Những chuyện khác…” Quách Dũ ngập ngừng, "tới đâu thì tới vậy." Anh ta bỏ lại một câu mơ hồ rồi chào tạm biệt Doãn Tang.

Doãn Tang nhìn đống thực phẩm chức năng trên bàn, sắc mặt tối sầm, nghĩ nghĩ rồi bấm số điện thoại của Thẩm Phong. Anh không bắt máy, cô liền gọi lại. Cuối cùng, sau vài cuộc gọi thì anh cũng nghe máy: "Sao thể, anh đang đang họp với đối tác Missisippi, có chuyện gì vậy?"

Doãn Tang đi thẳng vào vấn đề: "Quách Dũ mới đến đây, tại sao anh chưa từng nói với em về việc anh tán đồng ý tưởng dùng máy móc thay thế con người?"

Mặc dù không thừa nhận trước mặt Quách Dũ nhưng cô biết rằng với tư cách là người thừa kế tương lai của một công ty thương mại lớn, Quách Dũ không thể vội vàng như vậy, trừ khi Thẩm Phong đã bật tín hiệu đồng ý với anh ta.

Thẩm Phong nói: “Chính anh đã gợi ý cho anh ta về việc hợp tác, mục đích của anh…”

“Sao anh có thể vậy?” Doãn Tang ngắt lời anh, “Mục đích của anh là gì, tăng năng suất?”

"Điều này có lợi cho đôi bên, nó sẽ giải quyết thỏa đáng mọi lo lắng của em."

"Giải quyết thỏa đáng? Ý anh là cử thợ thêu đi làm nhân viên bán hàng à? Anh quả thực rất chu đáo, nhưng ý tưởng này khác gì với ý tưởng của những người quản lý chuyên nghiệp mà em đã từ chối?"

"Tang Tang, em có tin tưởng anh không?"

"Em tin anh, nhưng trong chuyện này không có vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, đây là vấn đề lựa chọn giá trị từ trong tiềm thức. Đây cũng không phải lỗi của anh, anh là thương nhân, không liên quan gì đến việc anh nghĩ hay làm. Tuy nhiên, anh không phải người Miêu như em, cũng không thể hiểu được quyết tâm của em nên em không trách anh, nhưng từ giờ trở đi em sẽ tự mình tiếp quản công việc ở xưởng thêu, anh cứ tiếp tục công việc ở AI Trust đi."

"Vợ ơi..."

Lúc này có người gọi anh vì anh đã ra ngoài quá lâu, cô liền nói: "Anh làm việc đi, khi nào về chúng ta sẽ nói tiếp."

Đến giờ ăn tối, Thẩm Phong vẫn chưa gọi lại, cô nhớ ra nếu việc đàm phán hôm nay suôn sẻ, anh sẽ bay về Thượng Hải, cô suy nghĩ rồi quyết định gọi điện cho anh. Đúng lúc cô chuẩn bị gọi điện thì có tin nhắn Wechat gửi đến: "Anh chuẩn bị bay đến Thượng Hải, chậm nhất là thứ sáu sẽ về nhà."

Không còn tin tức cụ thể nào khác.

Doãn Tang đặt đũa xuống bàn: "Chết tiệt!!!" Lời vừa nói liền dừng lại, cô vội sờ bụng: "Con ngoan, đừng sợ, mẹ chỉ lỡ miệng thôi." Gần đây cô rất quan tâm đến việc thai giáo, vậy mà Thẩm Phong lại chọc cô tức điên đến mức này.

"Khi nào muốn về thì về"

Sau khi nhận được Wechat, Thẩm Phong thở dài nói với Tiểu Lâm: "Cậu nhớ để mắt tới Quách Dũ và xưởng thêu. Nếu có chuyện gì thì báo ngay cho tôi."

“Nhưng chẳng phải vợ sếp muốn tự mình quản lý sao ạ?”

"Cứ để cô ấy quản lý, chỉ cần chúng ta dọn đường cho sạch sẽ."

"Em hiểu rồi."

Ngày hôm sau, Doãn Tang tổ chức một cuộc họp video với quản lý xưởng thêu để thảo luận tất cả công việc kinh doanh gần đây. Trọng tâm rơi vào đề xuất của Quách Dũ. Người quản lý nói rằng Quách Dũ đã yêu cầu xưởng thêu gửi thêm một số mẫu thêu, vì cảm thấy không quan trọng nên quản lý đã đưa cho anh ta.

Những bức vẽ mẫu là những bức vẽ sơ khai được người thợ thêu sử dụng để phát triển thêm các chi tiết trên sản phẩm. Chúng đánh dấu những vị trí cụ thể và những phương pháp thêu được sử dụng. Quách Dũ muốn lấy chúng có lẽ là để tự nghiên cứu sản phẩm.

Đây là công việc của xưởng thêu, anh ta muốn tìm hiểu để làm gì?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Doãn Tang đã rất sốc, liên kết với cuộc gặp mặp hôm qua, chuyện này là hoàn toàn có thể. Cô nói với người quản lý: “Những chuyện gần đây liên quan đến công ty Quách Dũ phải báo cáo cho tôi đến từng chi tiết.”

Buổi chiều, đầu óc Doãn Tang vẫn còn rối bời. Cô cần phải chuẩn bị luận án tốt nghiệp. Thực ra, cô không có nhiều thời gian dành cho xưởng thêu, nhưng nếu phải lựa chọn giữa việc ở xưởng và việc ở trường, cô nhất định chọn cái thứ nhất.

Sau khi gặp nhau lần trước, Uông Thúc Quyền đã thêm cô vào nhóm của các tiền bối khoá trước, họ thường trao đổi về các nghiên cứu hoặc các vấn đề chuyên môn, đương nhiên Doãn Tang không bao giờ tham gia vào cuộc trò chuyện nào.

Nghe nói giáo sư Lâm vướng vào một vụ kiện tụng gì đó nên không còn dồn tâm sức vào việc hướng dẫn sinh viên. Cách đây không lâu, nhà trường nhận được tin báo nặc danh nói rằng ông ta từ chối việc hướng dẫn sinh viên, bỏ mặc sinh viên loay hoay với bài nghiên cứu dở dang. Nhà trường đã xác minh sự việc, sau đó cảnh cáo ông ta, giáo sư Lâm liền lợi dụng thời cơ gây khó dễ cho các sinh viên trong tay ông ta.

Đáng ngạc nhiên là điều này không xảy ra với Doãn Tang.

“Có lẽ ông ta chùn tay vì cô đang mang thai.”

Có người nói vậy, nhưng cô không nghĩ vậy. Nghĩ đến bộ mặt của lão ta, hẳn là càng muốn hành hạ cô khi biết cô đang mang thai mới đúng. Nghĩ tới việc chỉ còn một năm, muốn thuận lợi tốt nghiệp nên Doãn Tang không ngần ngại hoàn thành bài luận rồi gửi đi chờ phản hồi. Cô làm việc cả buổi chiều, gửi email xong, khi nằm trên giường cảm thấy lưng đau nhức, cô tự nhủ: “Con ngoan, không phải mẹ không thương con đâu, chỉ là thời gian này mẹ bận quá, chỉ mong bổ sung đầy đủ dinh dưỡng để con phát triển khoẻ mạnh."

Nghĩ đến câu nói “một tay ôm con, một tay ôm bằng tốt nghiệp,” Doãn Tang ngửa mặt lên trời thở dài: cố gắng thêm chút nữa.

Ngoài ra, bố của con cô cũng là một tên đáng ghét, vì vậy cô quyết định tắt điện thoại, đi ngủ, không thèm để ý đến anh.

Đã mấy ngày Doãn Tang không vào Weibo, nhưng lúc này, khi cô đang ngủ say thì một vài sự kiện bắt đầu gây xôn xao. Khi tỉnh lại, Doãn Tang thấy Weibo báo cáo nhiều tin cập nhật của bạn bè, trong đó có cả Thiệu Quân. Cô nằm trên giường lướt Weibo, có hơn 800 tin nhắn riêng tư từ những người cô không quen biết, hơn 3,000 bình luận mới, Doãn Tang tự hỏi: chuyện quái gì lại xảy ra vậy?

Đầu tiên cô bấm vào trang của Thiệu Quân.

Tô Quân: Quan hệ bạn bè của chúng tôi rất tốt, cũng rất minh bạch @Tang Tang. Cô ấy là một người rất tâm huyết với việc phục hưng nghệ thuật Miêu cổ. Tôi có thể đảm bảo.

Lâm Chu: Tôi là giáo sư hướng dẫn luận văn của @Tang Tang. Sự việc là, bài nghiên cứu "Thích ứng xã hội và kế thừa văn hoá Miêu tộc" được đăng trên tạp chí "Our Nation" chính là công trình tâm sức của tôi, trường đại học, vì một vài lý do nhằm bảo vệ danh tiếng, đã che giấu sự việc lần này.

Có hai hình ảnh kèm theo và một địa chỉ video.

Tóm lại chuyện xảy ra là thế này: Doãn Tang là nghiên cứu sinh của giáo sư Lâm. Khi cô đang viết báo cáo dự án, ông ta cho cô xem bài viết ông ta đang viết để làm tài liệu tham khảo cho việc mở rộng ý tưởng của cô, nhưng Doãn Tang giả vờ như không quan tâm đến nó. Cô giả vờ tranh cãi với ông ta để khẳng định quan điểm của mình nhưng thực chất lại dùng nghiên cứu của ông ta làm chất liệu cho bài luận văn của mình mà thậm chí còn không đưa ra một lời cảm ơn hay nhắc tên ông ta ở phần diễn giải cuối sách.

Vì bài viết của ông ta chưa được xuất bản nên quả thực khó có thể buộc Doãn Tang phải chịu trách nhiệm về mặt pháp lý, nhưng xét về mặt đạo đức, với tư cách là một nhà văn, Doãn Tang nên tôn trọng thành quả lao động của người khác. Lâm Chu vô cùng thất vọng, cùng với việc nhà trường gây áp lực với ông ta nhằm cố gắng che đậy sự việc đã khiến ông ta thất vọng với sinh viên và càng thất vọng hơn với lãnh đạo của trường. Ông ta cũng cảm thấy mình đã thất bại trong việc giáo dục đạo đức cho sinh viên nên đã nộp đơn từ chức.

Bức ảnh chính là bảng so sánh giữa báo cáo dự án ban đầu mà Doãn Tang nộp cho trường đại học và bài báo đăng trên tạp chí. Trên đó, những điểm cốt lõi trong bài viết của ông ta được đánh dấu bằng màu đỏ rất bắt mắt. Nội dung bổ sung của Doãn Tang quả thực là điểm cốt lõi trong bài viết của ông ta nhưng nó được chọn lọc từ vựng cẩn thận để thể hiện theo một cách khác. Dòng số trên bài viết của ông ta cũng hiển thị ngày in văn bản.

Liên kết video là bằng chứng thứ hai. Khi nhấp vào, cô thấy đó là một đoạn video từ camera giám sát nhưng không có âm thanh. Hình ảnh là ở văn phòng Lâm Chu. Ông ta đưa cho Doãn Tang một xấp tài liệu, cô đang nói gì đó với vẻ rất tức giận, còn ông ta dường như đang khiển trách cô bằng thái độ của một nhà giáo dạy dỗ học sinh của mình.

Thời gian của video cách thời điểm văn bản được in ra đúng một giờ đồng hồ.

Khu bình luận trở nên bùng nổ.

“Cho nên, người phụ nữ này thật sự không có tư cách đối chất với thầy Kim?"

"Sử dụng chất xám của người khác làm con bài mặc cả của riêng mình mà vẫn tự tin như vậy thì đúng là mặt dày."

"Cô ta ngạo mạn đến mức dám đạo các bài báo học thuật một cách rõ ràng như vậy, bảo sao mấy tư tưởng trong sách của cô ta lại đặc sắc như vậy."

"Tôi nói mà, một học sinh sao có thể dễ dàng như vậy vào được tạp chí hàng đầu, thì ra là đạo văn của giáo sư hướng dẫn. Giáo sư, ông thật đáng thương, tại sao lại phải từ chức trong khi cô ta và nhà trường mới là loại rác rưởi."

"Tôi là người duy nhất tò mò xuất thân của con nhỏ đạo văn này hả?"

"Weibo đã từng tiết lộ vài chi tiết, có vẻ như cô ta là con cháu nhà quan chức đó."

"Lời phản bác cao siêu của thầy Kim Lâm lúc trước bây giờ như một lời buộc tội đanh thép vậy."

“Tôi thấy tiếc cho Kim Lâm, thầy ấy quá đáng thương.”

"Cách viết và cách diễn đạt trong sách của cô ta hơi giống Trương Ái Linh. Trước đây tôi luôn cảm thấy như vậy nhưng không dám nói ra vì sợ bị fan cuồng của cô ta chỉ trích".

"Khi đọc sách, tôi đã nghĩ cô ta là một con nhỏ sống buông thả nên phải tạo ra nhân vật có học thức và xinh đẹp. Chứng kiến cảnh cô ta bị lột mặt nạ thực sự rất thú vị và là bộ phim lớn nhất trong năm nay!"

“Trương Ái Linh mà cũng dám bắt chước, thật vô liêm sỉ.”

"Ngay cả giáo sư mà cô ta cũng dám qua mặt, đúng là không biết xấu hổ."

"Có phải tôi là người duy nhất cho rằng cô ta không xinh đẹp không? Nếu không trang điểm kỹ lưỡng, tôi dám chắc trông cô ta sẽ rất xấu xí, có lẽ chúng ta còn không thể nhận ra nếu tình cờ gặp trên đường."

Người hâm mộ của cô cũng đưa ra bình luận bảo vệ cô nhưng đều bị chỉ trích nặng nề. Trong số đó cũng có một số khán giả đưa ra luận điểm vững chắc và hợp lý nhưng đều bị dìm xuống.

"Không đứng về phía nào, tôi chỉ là người qua đường. Mặc dù thời gian in và thời gian video khớp nhau, nhưng số in ấn thì có thể làm giả, vả lại video kia cũng không có tiếng nói hay hình ảnh nào cụ thể là cô ấy đang đọc và ghi nhớ. "

"Việc sinh viên tốt nghiệp viết các bài báo loại A không có gì mới, điều này không phải là luận chứng vững chắc, mọi người không thể phiến diện và có định kiến như này."

Doãn Tang đồng ý với những người này. Dù sao thì tin tức cũng bùng nổ rồi, cô chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm. Doãn Tang chỉ thắc mắc tại sao Lâm Chu lại làm việc này, vì nếu cô kiên quyết theo đuổi vụ này đến cùng thì sự thật chắc chắn sẽ được phơi bày, danh tiếng của ông ta sẽ bị huỷ hoàn toàn, không có khả năng quay lại nghề giáo.

Cô chưa kịp suy nghĩ thông suốt thì số lượng bình luận vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Một blogger đã đăng một bài dài, nội dung được chia thành hai phần. Phần một là tóm tắt những đoạn văn và cách diễn đạt "tương tự" trong cuốn sách của cô và những cuốn sách khác, kẻ một bảng màu rất chi tiết.

Phần còn lại là trích xuất thông tin cá nhân của Doãn Tang.

Phần này thú vị hơn nhiều. Bài viết mô tả chi tiết con đường sự nghiệp của cô từ khi bắt đầu là một tác giả độc lập cho đến sau này khi cô ký hợp đồng với một công ty xuất bản.

Tóm lại: Doãn Tang vốn là một tác giả nhỏ chuyên dựa vào những bình luận gây sốc và phá cách để tạo dựng tên tuổi cho mình. Sau này, cô thấy mình không có nhiều người hâm mộ nên mua một con mèo để câu tương tác từ cộng đồng yêu mèo. Lượng người theo dõi tăng dần, cô được một công ty xuất bản mời ký hợp đồng. Thân thế Doãn Tang cũng không tầm thường, chính là xuất thân trong gia đình Cách Mạng, có hậu thuẫn rất lớn.

Những hình ảnh kèm theo chính là ảnh chụp màn hình Weibo của cô, đi concert, nuôi thú cưng đắt tiền, chụp ảnh bữa cơm bà bầu cao cấp...

Sau đó, blogger bắt đầu tiết lộ cái gọi là "sự thật": Theo bạn cùng lớp, Doãn Tang cũng mang tiếng xấu ở trường, lái xe sang đến lớp, xách túi hàng hiệu, thích khoe khoang và rất kiêu ngạo. Đầu học kỳ này cô đến trường nhận giấy vào lớp với cái bụng bầu khá lớn, nhưng trong hồ sơ lại không thấy nói việc cô đã kết hôn. Nguyên quán trên giấy tờ tiết lộ Doãn Tang đến từ miền Nam trong một gia đình bình dân, vì vậy tin đồn xuất thân trong gia đình quan chức cấp cao chỉ là lời nói mà cô tự dựng lên.

Nói chung Doãn Tang là một người giả tạo, sẵn sàng đạp trên tình thầy trò, trao đổi thân xác, làm mọi cách để được nổi tiếng.

Logic của bài viết rõ ràng, các mốc thời gian cụ thể và cách diễn đạt đầy lôi cuốn. Ngay cả bản thân Doãn Tang cũng gần như tin vào bài viết bôi nhọ mình.

Câu cuối cùng của bài viết vô cùng thú vị: "Đừng hỏi tôi là ai, tôi biết nhiều hơn bạn nghĩ (cười)." 
Bình Luận (0)
Comment