Chân Ái

Chương 7

Ánh nắng tràn vào nhà, Ân Đồng hấp háy mở mắt, hôm nay cô có ca khuya, đến tối mới phải đi làm nên không cần gấp. Bây giờ trời đã ấm hẳn, cô không còn phải khổ sở chịu lạnh nữa. Lạc Huân đã đi làm. Anh không muốn cô làm ca khuya, không thể gặp cô thật khó chịu. Nhưng Ân Đồng không muốn anh dùng quyền của mình can thiệp vào lịch trực của cô, không có cách nào khác chỉ đeo dính Ân Đồng đòi bồi thường sau.

Cô ngồi trên bàn ăn sáng bằng bánh mì để sẵn trong tủ, rót một cốc sữa. Người Nhật không có thói quen ăn sáng như người Đài Loan, cô phải tập làm quen. Bỗng dưng thấy có tin nhắn, cô mở ra xem, là Hạ Tiểu Nhu. Từ sau buổi tiệc, thỉnh thoảng cô vẫn gặp Hạ Tiểu Nhu ở Bách Hợp hoặc Evergreen, hai người chỉ nhìn nhau gật đầu chào, không dừng lại nói chuyện lâu. Thật khó lý giải cho đồng nghiệp quan hệ giữa cô và vị hôn thê của tổng giám đốc.

Hạ Tiểu Nhu hẹn cô ăn cơm trưa. Cũng có chuyện cần thỉnh giáo cô ấy, Ân Đồng chọn một cái áo trắng tay lỡ, quần ống rộng màu nâu, mang giày thể thao thoải mái đi đến điểm hẹn. Không có Lạc Huân đi theo, hai cô gái hẹn nhau ở quán café có món cơm trứng cuộn (1) nổi tiếng. Lúc Ân Đồng đến nơi, Hạ Tiểu Nhu đã ngồi ở đó. Cô ấy mặc váy áo công sở ôm sát, đeo dây chuyền mặt kim cương lấp lánh tinh xảo. 

“Ân Đồng, dạo gần đây tôi bắt đầu đi làm lại, bận làm quen với công việc nên chưa mời cô đi ăn nói tiếng xin lỗi được. Chuyện bữa tiệc lần trước thật ngại quá, đi cùng với Huân ca ca…” Hạ Tiểu Nhu lộ vẻ áy náy.

Ân Đồng cảm thấy ngại, liền lắc đầu “Không đâu, cô giúp chúng tôi như vậy, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”

“Phải rồi, sắp tới là sinh nhật của bác gái, lại mừng bà nội Huân ca ca phẫu thuật thành công, anh ấy đã nói với cô chưa?” Hạ Tiểu Nhu nhấp một ngụm trà.

Ân Đồng gật đầu “Anh ấy nói sẽ dẫn tôi đến. Tôi đang muốn nhờ cô chỉ giáo đây. Không biết mẹ và bà của anh ấy thích gì? Tôi muốn mua món quà ra mắt tốt một chút. Hỏi Lạc Huân thì anh ấy không chịu nói, bảo chỉ cần tấm lòng là được.”

Hạ Tiểu Nhu thấy thời cơ đã đến, liền nói “Bà anh ấy vừa mới khỏe lại, tôi nghĩ không nên mua đồ ăn hay thực phẩm chức năng. Bệnh bao tử phải kiêng cữ nhiều thứ, chúng ta lại không biết rõ, tốt nhất là tránh. Cô mua bó hoa là an toàn nhất. Còn về bác gái, bác ấy thích sưu tập phụ kiện mới nhất của miumiu, kim cài áo chẳng hạn…”

Ân Đồng nghe lời khuyên tận tình của Hạ Tiểu Nhu, cẩn thận ghi chép. Món quà ra mắt này không thể tiết kiệm được. Người có kinh nghiệm như Hạ Tiểu Nhu quen với nhà họ Lạc hai mươi mấy năm, nghe lời cô ấy là chắc chắn nhất. 

“Có cần phải chú ý gì không? Tôi rất lo mình không thể làm tốt. Cô biết đấy, tôi chưa từng gặp gia đình thượng lưu bao giờ” Ân Đồng ngượng ngùng, tay cầm muỗng chậm lại.

“Không cần đâu. Nhà họ Lạc đối với tôi rất tốt, cô lại nhỏ nhẹ đáng yêu, họ chắc chắn sẽ thích cô. Với lại có Huân ca ca ở cạnh bên, cô còn sợ gì nữa. Tôi cũng sẽ nói tốt cho cô” Hạ Tiểu Nhu cổ vũ Ân Đồng.

“Cảm ơn cô rất nhiều. Cũng nhờ có cô chỉ cho tôi, thật tình tôi không biết phải mua gì cả.” Ân Đồng nhìn cô gái đối diện với ánh mắt biết ơn. Cô luôn lo lắng đủ thứ, có Hạ Tiểu Nhu giúp đỡ thật tốt.

Nhà lớn của họ Lạc không ở trung tâm Tokyo bởi bà nội Lạc Huân không thích ồn ào. Ân Đồng xuống xe, cô ngỡ ngàng trước căn nhà hai tầng đồ sộ nằm giữa khu vườn rộng lớn. Vườn kiểu Nhật được chăm sóc tỉ mỉ, lại có nhiều cây tùng lớn tuổi, không biết bằng giá bao nhiêu căn nhà cộng lại. 

Hôm nay Ân Đồng chọn một bộ váy nhã nhặn, không hở hang, Lạc Huân cảm thấy rất vừa mắt. Anh nắm tay Ân Đồng tiến vào, cả nhà nhìn anh ngạc nhiên “Bố mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người. Đây là bạn gái của con, tên Ân Đồng. Con với Tiểu Nhu chỉ là anh em, không thể tiến xa hơn được”

“Chào Lạc tiên sinh, Lạc phu nhân!” Ân Đồng cung kính, không dám gọi bác trai bác gái thân mật.

Bà Lạc sững sờ, quay sang Hạ Tiểu Nhu ngồi bên cạnh “Chuyện này có thật không? Sao lại như vậy? Cháu nói cho bác biết đi Tiểu Nhu, bác sẽ ủng hộ cháu tuyệt đối.”

Hạ Tiểu Nhu cười “Thật đó! Xin lỗi hai bác, cháu chỉ xem Huân ca ca như anh trai, không có tình cảm nam nữ gì hết. Ân Đồng là một cô gái tốt, cháu rất thích cô ấy, chắc chắn bác cũng sẽ thích thôi.”

Ông Lạc vẫn chưa lên tiếng. Bà Lạc ra vẻ không vui “Ra là cháu đã biết trước chuyện này, tại sao lại giấu hai bác? Bố mẹ cháu có biết không? Hôn sự bao nhiêu năm nay giữa hai nhà chúng ta làm sao nói bỏ là bỏ được!”

“Lúc đó bà nội sắp phẫu thuật, con không muốn làm kinh động đến bà. Bây giờ mọi chuyện đã ổn, con muốn giới thiệu Ân Đồng với cả nhà. Chuyện hôn sự hủy bỏ không liên quan gì đến việc kinh doanh hết, chuyện hợp tác vẫn rất tốt. Con và Tiểu Nhu vẫn là anh em, tình cảm hai nhà vẫn như xưa không thay đổi.” Lạc Huân cương quyết.

“Phải đó bác gái, cháu và Huân ca ca không kết hôn được đâu, sát khí của anh ấy sẽ át chết cháu mất!” Hạ Tiểu Nhu vui vẻ cười.

Ông bà Lạc bị bất ngờ, tuy nhất thời không chấp nhận được, nhưng không muốn làm hỏng ngày vui nên ậm ờ cho qua, sẽ tính với bọn trẻ sau. Bà nội Lạc Huân đã được dìu ra, bà chưa khỏe hẳn, chỉ ngồi được một lúc.

“Bà nội, cháu dẫn bạn gái đến cho bà xem đây!” Lạc Huân kéo Ân Đồng về phía bà.

“Bà, cháu mong bà mau chóng bình phục” Ân Đồng đặt lẵng hoa vào tay bà. Cô đã hỏi kỹ cửa hàng hoa, đây là những loại hoa thích hợp đi thăm bệnh, mang ý nghĩ chúc bình an.

“Tiểu Nhu đâu?” Bà nội đã lớn tuổi, chỉ nhớ mỗi Hạ Tiểu Nhu.

“Cháu đây! Bà, bà xem Ân Đồng có dễ thương dịu dàng không, chẳng bù với cháu lúc nào cũng nháo đủ thứ. Sau này Ân Đồng là bạn gái của Huân ca ca rồi bà đừng nhầm nữa nhé.” Hạ Tiểu Nhu biết bà đã lẫn nhiều, nhớ nhớ quên quên, không thể tiếp nhận một người mới.

“Ừ ừ, Tiểu Nhu là bạn gái của A Huân.” Bà nội cười móm mém.

Lạc Huân sợ Ân Đồng buồn, nắm lấy tay cô. Ân Đồng hiểu người già, bà đã đến tuổi không nhớ được thông tin mới, chỉ nhớ những chuyện xưa cách đây thật lâu. Cô dĩ nhiên không chấp nhất.

Lẵng hoa phía bà nội xem ra an toàn, không có rắc rối gì. Đi được nửa chặng đường, Ân Đồng thở nhẹ một hơi. Cũng may có Hạ Tiểu Nhu khéo léo, biết cô không thể mua món đắt tiền, chỉ gợi ý những món vừa tầm tay. Lạc Huân lại nắm tay cô về chỗ ông bà Lạc “Chúc mừng sinh nhật mẹ!” Người kiệm lời như Lạc Huân chỉ nói được đến đây.

Ân Đồng cầm món quà bằng hai tay đưa tới “Lạc phu nhân, cháu chúc bác luôn mạnh khỏe, bình an. Có chút quà mọn, mong bác nhận lấy”

Bà Lạc không biểu lộ cảm xúc gì, cũng vươn tay nhận quà. Hôm quà nhỏ được gói tinh xảo đẹp mắt. Bà mở ra, là một chiếc cài áo hình hoa hải đường.

Mọi người xung quanh ngừng thở, Lạc Huân vốn luôn bình tĩnh cũng phải giật mình. Bà Hạ tái mặt, lên giọng mỉa mai “Ân tiểu thư, tôi không có phúc nhận món quà này của cô, phiền cô mang về cho!”

Lúc này còn sớm, xung quanh cũng chưa có mấy khách tới. Ân Đồng rơi vào tình huống này, sợ đến tim muốn ngừng đập, hốc mắt nóng lên, chực khóc. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ lắp bắp “Cháu, cháu xin lỗi…” 

Lạc Huân hiểu rõ tính cô, ôm vai Ân Đồng, nói đỡ “Mẹ, không phải lỗi của Ân Đồng. Cô ấy đã cố tình mua kim cài áo mẹ thích. Là con không xem trước, Ân Đồng không biết, là lỗi của con!”

Bà Lạc cao giọng “Không biết? Bây giờ con định nói cho nó biết luôn nỗi nhục của bà ngoại con chứ gì?” Nguồn gốc của chuyện này phải kể đến vài chục năm trước ở Đài Loan, ông ngoại của Lạc Huân có đi công tác ở Cao Hùng một thời gian. Bà ngoại ở nhà chăm mẹ cô, sau có người phụ nữ đến công khai là tình nhân bên ngoài của ông ngoại, hất hàm đòi tranh giành. Bà ngọai Lạc Huân u uất đến trầm cảm, tốn biết bao nhiêu thời gian chữa trị. Sau này mọi chuyện cũng ổn, ông ngoại chấm dứt với người đàn bà kia. Nhưng bà Lạc không bao giờ quên, người tình của cha bà thích hoa hải đường. Người trong nhà ai cũng biết chuyện, tránh trước mặt bà Lạc nhắc đến hay mua đồ vật có hình dạng loài hoa này.

“Cô ấy không biết mẹ cũng trách, con muốn nói cho cô ấy rõ để không lần sau chú ý thì mẹ không chịu, rốt cuộc mẹ muốn thế nào?” Lạc Huân xót xa nhìn Ân Đồng, anh cũng không muốn cãi nhau với mẹ, nhưng quả thật mẹ anh không nói lý.

“Muốn thế nào? Là mẹ hỏi con muốn thế nào thì đúng hơn! Tiểu Nhu xinh đẹp hoàn mỹ như vậy có gì mà con không vừa lòng? Con bé lại hiểu tính mẹ, nó tặng mẹ túi thơm hoa anh đào mới nhất của năm nay, tự tay nó ép khô” Bà Lạc sờ túi thơm vừa được tặng đã treo ngay vào giỏ xách “Tại sao con lại chọn con bé không môn đăng hộ đối thế này!”

Những lời xúc phạm Ân Đồng đã vượt quá sự chịu đựng của Lạc Huân, anh kéo tay Ân Đồng đi, buông một câu “Nếu mẹ thích Tiểu Nhu, mẹ tự đi mà cưới cô ấy!”

Ân Đồng bị anh kéo đi, chỉ biết cố gắng quay người lại liên tục xin lỗi ông bà Hạ. Bà Hạ ngồi phịch xuống ghế, lần đầu tiên đứa con của bà trở nên ngỗ ngược thế này, vì một cô gái mà cãi lại bà.

Hạ Tiểu Nhu ngồi trong góc xem kịch hay, khóe môi cong lên một nụ cười. 

Ân Đồng uể oải vào phòng nghỉ chung, cô vặn khóa bình nước kê ly vào, nhưng mãi suy nghĩ miên man làm nước tràn ra cũng không để ý. Phương Nghị đi vào, thấy một màn trên liền chau mày “Ân tiểu thư, nước tràn ra ngoài rồi!”

“Xin lỗi, xin lỗi quản lý Phương. Cô hoàn hồn, lật đật khóa vòi, tìm khăn lau vũng nước dưới đất.

“Là cấp trên của cô, tôi phải nói, mấy hôm nay cô kì lạ lắm, không để tâm vào công việc. Cô đưa nhầm chìa khóa phòng cho khách, còn hướng dẫn khách đi ngược hướng tàu khiến khách suýt nữa thì trễ giờ bay, chúng ta phải điều xe đưa đi. Cô có chuyện cá nhân thì làm ơn giải quyết ổn thỏa, đừng để ảnh hưởng đến công việc!” Là quản lý của Ân Đồng, Phương Nghị phải cứng rắn với cô, không thể để uy tín của Evergreen bị ảnh hưởng vì những chuyện không đáng như vậy.

Ân Đồng ủ rũ “Xin lỗi quản lý Phương, tôi sẽ cố gắng tập trung”

Phương Nghị nhẹ giọng “Còn bây giờ là tôi quan tâm cô với tư cách bạn bè, cô có chuỵên buồn sao? Trong công việc chắc là không rồi, là chuyện riêng? Cô có muốn xin nghỉ vài ngày không, tôi có thể sắp xếp cho cô.”

Ân Đổng lắc đầu “Không cần đâu.” Qua mùa hoa anh đào rồi nhưng khách vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, mùa xuân quả là thích hợp để du lịch. Ân Đồng không thể nghỉ việc, nếu không các đồng nghiệp khác sẽ rất vất vả. Thêm cả đại boss ở nhà cô, chuyện hai người đang căng thẳng, biết cô nghỉ việc ở nhà anh lại càng cuống quít hơn, cô không muốn.

Từ sau chuyện đó, Lạc Huân vẫn luôn bên cô an ủi, làm bờ vai cho cô bạn gái mít ướt khóc thỏa thích. Anh hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, cô không cần ra mặt. Ân Đồng thấy anh luôn ở với mình cũng ngại, bảo Lạc Huân cũng nên về xoa dịu bà Lạc, mẹ anh ấy cũng có lý của bà. Về phần Hạ Tiểu Nhu, ngay sau đó đã điện thoại xin lỗi Ân Đồng, bảo cô ấy thật sự không biết. Ân Đồng biết là lỗi của mình không tìm hiểu kĩ, liền xua tay nói không có việc gì.

“Nếu cô không ngại, cô có thể nói với tôi. Có thể tôi không giúp được gì, nhưng nói ra sẽ dễ chịu hơn. Chúng ta là bạn bè mà phải không!” Phương Nghị nhìn Ân Đồng thế này cũng đau lòng, anh muốn thử từng bước từng bước tiến tới.

Ân Đồng vẫn luôn dấu kín chuyện này, chưa chia sẻ với ai. Bạn thân của cô thời đại học chủ yếu đi làm ở nơi khác, đồng nghiệp ở bộ phận tiếp tân càng không dám nói bởi cô không tin được miệng của các cô ấy. Bây giờ cô cần một lời khuyên của người ngoài cuộc, khách quan và chuyên nghiệp. Xem ra Phương Nghị là lựa chọn tốt. Quan hệ hai người xưa nay vẫn tốt, anh lại giúp đỡ cô nhiều trong công việc, quản lý Phương luôn kín miệng, xử lý mọi việc vô cùng ổn thỏa, hẳn có thể nghe đáp án từ anh ấy.

Ân Đồng từ từ kể cho Phương Nghị câu chuyện của mình, cô chỉ nói đơn giản mình là bạn gái của Lạc Huân, hai người nhờ vị hôn thê Hạ Tiểu Nhu đóng kịch và chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật. Phương Nghị nghe cô kể, trước hết không có biểu hiện gì. Ân Đồng nghĩ, nghe toàn chuyện động trời vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, không để người ta thăm dò, quả nhiên là quản lý Phương.

(1) Mình không biết gọi nó là cơm trứng cuộn, trứng cuộn cơm hay cơm cuộn trứng nhưng mà nó là món omurice này đây ạ:
Bình Luận (0)
Comment