Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 37

“Cô hai của tôi ơi, cô làm ơn đừng có làm loạn nữa, cô biết giờ tình trạng cô nguy hiểm ra sao không, cô biết là những scandan trên mạng sẽ gây ra hậu quả gì không?” A Tĩnh ở bên kia đau khổ khuyên ngăn.

Thẩm Giai Vân không để ý lời anh ta, cúp máy.

Thời Thiếu Tu quay đầu liếc cô một cái, nhưng vết thương trên cánh tay quá đau, cho nên Thời Thiếu Tu lười mở lời nói chuyện.

Sau khi bác sĩ băng bó vết thương xong, Thời Thiếu Tu đứng ở hành lang bệnh viện hút điếu thuốc, những chất trong thuốc lá làm dịu cơn đau ở cánh tay anh.

Thời Thiếu Tu nhìn vào bầu trời tối đen như mực ấy, bỗng thất thần, không biết đang nghĩ gì.

“Xin lỗi.” Thẩm Giai Vân đứng kế bên, cuối cùng chịu không được phải mở miệng nói nhỉ, âm thanh có chút nghẹn lại: “Đều là vì em, nếu không phải em, sao anh lại bị thương nặng như thế.”

Thời Thiếu Tu tắt thuốc đi, nhẹ nhàng hít một hơi cười nhẹ, nhưng Thẩm Giai Vân nhìn ra đó không phải là một nụ cười: “Em không sao là được.”

Thẩm Giai Vân lặng lẽ cúi đầu đứng bên cạnh anh, bộ dạng buồn buồn: “Em có thể cảm nhận được anh rất quan tâm em, em cũng biết anh rất thích em.” Nước mắt Thẩm Giai Vân sắp chảy ra: “Nhưng tại sao cứ nhắc đến việc em muốn gả cho anh, anh lại rất buồn phiền, khiến em không hiểu được, trong lòng anh rốt cuộc có em không?”

Thời Thiếu Tu có chút phiền muộn, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, quay người dựa vào lan can, âm thanh mang theo chút gì đó lạnh lẽo: “Sau này đừng hỏi anh vấn đề này nữa.”

Một thoáng thất vọng, khiến Thẩm Giai Vân cuối cùng chịu hết nỗi, lớn tiếng hét: “Nhưng Thời Thiếu Tu, rốt cuộc anh muốn trốn tránh đến bao giờ hả?”

Sắc mặt Thời Thiếu Tu bỗng trầm lại, nhìn Thẩm Giai Vân, khẽ nắm chặt nắm tay.

“Anh đừng quên, là ai đã cực khổ ngày đêm tìm hết các mối quan hệ để đưa anh ra tù! Nếu không phải em, giờ anh còn ngồi tù kìa!” Thẩm Giai Vân nước mắt tuông rơi, khóc đến trôi lớp trang điểm.

Trong mắt có chút sát khí, nhưng đều bị sự im lặng của Thời Thiếu Tu nén lại, anh hít một hơi thật sau, buông lỏng tay ra: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, cũng không đợi Thẩm Giai Vân trả lời, tự mình rời khỏi trước.

“Người đàn bà ở khoa sản thật tội nghiệp, chồng cô ta lại có thể trói cô ta đến phá thai, nếu là chồng tôi, tôi không muốn ở bên anh ta dù chỉ một giây.”

“Không hiểu sao cô ấy không ly hôn với hắn nhỉ? Lúc này tôi khám bệnh bác sĩ nói với tôi, đó là tổng tài của tập đoàn Thời Phong, Tổng tài cô biết là gì không? Người ta có tiền lắm!”

Ngọn lửa trong mắt Thời Thiếu Tu càng bùng cháy dữ dội, anh nhanh chóng đi nhanh hơn.

Từ rất xa đã thấy hai người quấn lấy nhau, người xung quanh không ít, nhưng không ai dám đứng ra giúp đỡ.

“Tôi xin anh!” Cố Thu khóc đến tắt tiếng, quỳ dưới đất, đôi tay bị cột phía sau, nhìn thê thảm đến đáng thương.

Thời Phong Thụy mựt bộ đồ tây, cứ đứng yên trước mặt Cố Thu, không chút thương tình: “Người đâu, kéo cô ta vào.”

Nói xong, hai người đàn ông mặt bộ đồ tây đen, mỗi người một bên trái phải nâng Cố Thu vào trong.

Đám người kia lại ồn ào.

Đột nhiên, một cánh tay kéo chặt lấy vai Cố Thu, ép hai người đàn ông đó dừng bước.

Cố Thu vội quay đầu nhìn, thì thấy Thời Thiếu Tu đứng bên cạnh, sắc mặt trắng đến thê thảm, nhưng tay anh vẫn nắm chặt vai của Cố Thu.
Bình Luận (0)
Comment