Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 16

Ngần ngại một lúc thật lâu, Nam Cung Yến mới dám lên tiếng hỏi khẽ vào tai Tiểu Bình:

- Vì bực mình với ta nên các hạ quyết không gặp đại ca, cho dù nghe rõ lời y thiết tha gọi?

Và thay vì nghe những lời phản ứng gay gắt của Tiểu Bình, thì lạ thay, Nam Cung Yến thật sự kinh ngạc khi nghe Tiểu Bình buông tiếng thở thườn thượt:

- Tại hạ cũng đang tự hỏi bản thân như thế. Và sau đó là lấy làm lạ, không ngờ tại hạ lại tin ở cô nương, dù cô nương cũng là nhân vật thuộc giang hồ. Phải chăng vì tại hạ có phần nào đồng cảm với cảnh ngộ của cô nương, đã bị lão Quái Y phản bội, như tại hạ từng đồng cảm với Phụng tỷ bị sư phụ trừng phạt, và đồng cảm với Đoan Mộc đại ca khi biết ...

- Khi các hạ biết người thân nhất của Đoan Mộc đại ca đang lâm cảnh phế nhân? Chao ôi, các hạ quả là người dễ mủi lòng, và có lẽ đó là do các hạ từng là một cô nhi, không người thân thích?

Tiểu Bình hừ nhẹ:

- Đó là điều tại hạ cũng vừa nhận ra. Nhưng giờ thì hết rồi. Từ nay về sau tại hạ chỉ sẽ tin ở tại hạ, và tin vào những gì tại hạ tận tai nghe, tận mắt mục kích. Thế thôi, vì giới giang hồ quả là có lắm mưu mô thủ đoạn.

Giọng của Nam Cung Yến chợt dừng lại:

- Nghĩa là các hạ cũng không tin ở Nam Cung Yến này?

Tiểu Bình lập tức đáp ngay, mà không hề ngẫm nghĩ:

- Đương nhiên! Trừ những gì tại hạ đã nghe, đã thấy!

Nam Cung Yến cựa mình ở phía sau:

- Dừng lại! Các hạ có thể đi một mình. Phần ta, ta sẽ tự lo liệu.

Tiểu Bình dừng lại ngay. Nhưng thay vì đặt Nam Cung Yến xuống, Tiểu Bình lại hỏi:

- Cô nương sẽ tự lo liệu như thế nào? Chừng nào cô nương nói ra cách lo liệu của cô nương và cho tại hạ thấy là cách tốt nhất, tại hạ sẽ không dám làm phiền gì cô nương nữa!

Nàng càng cựa quậy mạnh hơn:

- Ta không cần các hạ quan tâm. Ta tự lo liệu như thế nào tùy ta. Các hạ không cần biết và cũng không cần ở bên cạnh ta! Mau đặt ta xuống.

Tiểu Bình đặt nàng xuống và thản nhiên quay lại nhìn nàng đang té khuỵu:

- Cô nương đứng còn không vững vậy mà bảo tự lo liệu được sao?

Nàng dỗi hờn:

- Ai bảo ta đứng không được? Tại ta không thích đứng nếu các hạ cứ lưu lại đây và nhìn ta ra chiều thương hại, phiền các hạ bước đi cho.

Tiểu Bình bật cười và là cười thành âm lồng lộng do đã dồn nội lực vào thanh âm theo bí thuật Sư tử hống đã được Nam Cung Yến chỉ điểm:

- Nếu vậy thì, cáo biệt! Ha ... Ha ...

Và Tiểu Bình quay người lao đi, chỉ một thoáng là biến mất khỏi tầm mắt của Nam Cung Yến.

Hoặc giả là Tiểu Bình đã biến mất, hoặc giả là do hai mắt của Nam Cung Yến đã phần nào ứ lệ nên nàng không còn nhìn rõ bóng nhân ảnh của Tiểu Bình nữa. Và nàng cứ thế hậm hực ngồi yên, không khóc, không giận hờn, cho dù đôi mắt càng lúc càng long lanh ngấn lệ.

Chợt ...

- Là Cung Chủ Vô Vi cung lẽ nào Cung Chủ lại quá yếu lòng? Xin Cung Chủ chớ vội quên lời di huấn nghiêm ngặt của tiền nhân, xem tình riêng lớn hơn đại sự cần phải hoàn thành.

Nam Cung Yến giật mình và tìm cách đúng lên:

- Lại là lão, Thẩm Hóa Du vong sư bội tổ!

Lão Quái Y Thẩm Hóa Du bật cười:

- Xin Cung Chủ đừng miễn cưỡng. Đứng không được thì cứ ngồi, vì đối với lão phu, Cung Chủ cần gì phải đa lễ! Ha ... Ha ...

Nam Cung Yến quả nhiên đứng không vững, phải té ngồi trở lại. Nàng trợn mắt:

- Lão muốn giết ta để không còn ai biết lão là người phản phúc như thế nào?

Quái Y Thẩm Hóa Du cười lạnh:

- Lão phu đã bảo ngươi đừng bao giờ gọi lão phu là hạng phản phúc. Vì có lúc nào lão phu là người của Vô Vi cung đâu mà phản?

Nam Cung Yến thét lên:

- Lão không thừa nhận lão là người Vô Vi cung? Vậy thì y thuật của lão từ đâu mà có?

Ai đã thu nhận lão và truyền hầu như toàn bộ y bát cho lão nếu không phải là nội tổ của Nam Cung Yến này? Lão là hạng người vong ân, mãi mãi lão vẫn bị người đời nguyền rủa là kẻ vong ân.

Lão cũng gầm lên:

- Câm ngay! Thẩm Hóa Du này lúc nào cũng là người của Thần Bang, là người của Thần Bang nên lão phu không lúc nào quên mối hận của sư huynh đã từng bị lão Nam Cung nội tổ của ngươi sát hại!

Nam Cung Yến giật mình:

- Lão là người của Thần Bang? Vậy huynh trưởng của lão chính là ...

Thẩm Hóa Du cười tàn ác:

- Là Thẩm Hóa Phong, người đã từng đảm nhiệm chức vụ Tổng đàn chủ Thần Bang ba mươi năm về trước! Hạ. Ha ...! Lão Nam Cung tuy cẩn trọng một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ, không sớm liên tưởng Thẩm Hóa Du và Thẩm Hóa Phong là cốt nhục huynh đệ. Và lão phải trả giá cho sự hồ đồ của lão! Ha ... Ha ...

Nam Cung Yến nghe lạnh khắp người:

- Gia tổ không thể hồ đồ như lão nói. Trừ phi gia tổ đã bị lão lập mưu lừa gạt.

Thẩm Hóa Du lại cười, lần này cười đắc ý:

- Quả nhiên tiểu liễu đầu ngươi có phần nào thông tuệ hơn phụ thân ngươi Nam Cung Bàng. Nhưng ngươi đã tỏ ra thông tuệ lúc quá muộn. Vì cũng như phụ thân ngươi, bản thân ngươi từ lâu đã bị lão phu cho dùng loại độc dược, chỉ phát tác, và nếu lão phu không nói ra, có lẽ một năm nữa ngươi cũng chết như phụ thân ngươi từng chết vì ngỡ rằng bản thân là người yểu mạng. Ha ... Ha ...

Nam Cung Yến gượng đứng lên:

- Lão ... Lão thật độc ác! Ta ... Ta ...

Huỵch!

Nàng lại té khuỵu và mặt cứ bị bừng đỏ khi nghe lão ác ma cứ cười châm chọc sự bất lực của nàng:

- Ha ... ha ...

Đột nhiên tràng cười của lão Quái Y Thẩm Hóa Du bị cắt ngang bởi một mệnh lệnh bất thần vang lên:

- Đừng để mất nhiều thời gian, Thẩm hộ pháp! Hình như việc thiết yếu Thẩm hộ pháp chưa đề cập đến?

Thẩm Hóa Du chợt ngây người, sau đó lão hất hàm hỏi Nam Cung Yến:

- Nhân vật lúc nãy vừa chia tay với ngươi có phải là ...

Lão không thể hỏi dứt lời, vì trước mặt lão chợt xuất hiện một bóng nhân ảnh thấp thoáng.

Vút!

Và ngay khi xuất hiện, bóng nhân ảnh nọ lập tức quát hỏi Thẩm Hóa Du:

- Tiểu lão nhi ngươi là Thẩm Hóa Du, cũng là Quái Y như nhiều người thường gọi?

Dám gọi họ Thẩm là Tiểu lão nhi thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là nhân vật vừa xuất hiện phải cao thâm hơn họ Thẩm bội phần.

Thẩm Hóa Du nhìn nhân vật nọ và không thể không buột miệng hỏi:

- Tôn giá là ai?

Nhân vật nọ cau tít đôi chân mày bạch phếch:

- Ngươi gọi lão phu như thế sao? Gọi bằng cách hỗn xược này của ngươi cũng quá đủ bị lão đây trừng phạt!

Đó là một nhân vật che kín chân diện chỉ để lộ hai mắt và phần bên trên với nhiều đặc điểm cho thấy niên kỷ đã quá cao, như đôi chân mày bạc và một đầu tóc rối tung cũng bạc như cước. Đã thế, lúc lão nhân hất tay phát kình cũng để lộ một bàn tay nhăn nheo và có phần nào run rẩy.

Vậy là đủ cho lão Quái Y Thẩm Hóa Du bất ngờ tỏ ra khiếp đảm phù hợp với lời lão đang kêu thất thanh:

- Tiền bối đây là ... Bạch Tu Lão Tiên?

Vừa kêu xong, bất chấp cái hất tay phát kình của lão nhân thực chất vẫn chưa có biểu hiện gì đáng kể, Quái Y Thẩm Hóa Du vẫn xoay người bỏ chạy nhanh như tên bắn.

Vút!

Lão nhân đưa mắt nhìn theo, không hiểu sao đôi mắt cứ hấp háy một cách kỳ quái, một lúc lão lẩm bẩm:

- Không lẽ ta vụng về thế sao? Ta che kín thế này mà vẫn bị bọn hậu bối phát hiện lai lịch?

Đoạn lão nhân thở dài, đưa mắt nhìn Nam Cung Yến:

- Tiểu liễu đầu kia hãy mau nói thật xem, thoạt nhìn ta thế này ngươi biết ta là ai? Mà không, còn bé như ngươi đương nhiên không thể biết ta là ai. Ngươi chỉ cần cho ta biết ta có chỗ hở nào để ngươi hoặc ai khác có thể phỏng đoán ta vốn có chòm râu bạc thường gọi là Bạch Tu?

Nam Cung Yến nghe bàng hoàng khắp người:

- Nói vậy ... lão tiền bối đây đích thực là Bạch Tu Lão Tiên, nhân vật duy nhất trên đời này đồng bối phận với Ngọc Tuyết Lão Lão?

Lão nhân lại cau tít đôi mày bạc:

- Tiểu liễu đầu ngươi hình như cũng biết ít nhiều về mụ Ngọc Tuyết? Làm sao ta tin một đứa bé con như ngươi ...

- Hừm ...

Nửa như tiếng hắng giọng và một nửa như là tiếng hừ giận dữ, nhưng thanh âm vừa vang lên cũng đủ làm cho lão nhân nọ ngừng lời và tiếp đó là phải quay đầu nhìn lại phía sau, nơi vừa phát ra thứ thanh âm có nhiều ngụ ý nọ.

Đang lúc lão nhân quay đầu để nhìn thì tiếng kêu quá đỗi kinh ngạc của Nam Cung Yến bỗng vang lên rành rọt:

- Chao ôi, tiểu bối sao lại được diễm phúc thế này, cùng một lúc đã nhìn thấy nhị vị lão nhân gia quang lâm? Xin thứ cho tiểu bối bất lực, không thể hành lễ phỏng bái Ngọc Tuyết Lão lão nhân gia!

Nếu hiểu đúng câu Nam Cung Yến vừa kêu lên thì nhân vật vừa phát tiếng “hừm” đầy ngụ ý chính là nhân vật có ngoại hiệu Ngọc Tuyết Lão Lão.

Và đúng như thế thật, hiện ở phía đối diện với lão nhân có đôi mày bạc phếch và có một đầu tóc cũng bạc phau phau chính là một lão bà da mồi, tóc bạc. Đồng thời để thể hiện đúng với hai chữ Lão Lão, lão bà còn có một thanh quải trượng trên tay, cho dù dáng đứng lúc này của lão bà cho thấy lão bà dù không có quải trượng vẫn ung dung đứng trên đôi chân của mình.

Có sự kiện này vì đó là lúc lão bà đang dùng quải trượng chỉ vào những chỗ ẩn khuất quanh đó để phát ra từng tiếng rít lạnh lùng và rõ ràng từng âm tiết:

- Bọn hậu bối các ngươi còn chờ gì nữa mà chưa cút đi cho khuất mắt lão thân? Hay các ngươi cho lão thân quá già, không còn đủ tư cách giáo huấn bọn ngươi một bài học bằng công phu Hóa Tuyết Phi Chỉ độ nào của lão thân? Mau cút!

Để lời dọa nạt tăng thêm uy lực, lão bà thu quải trượng về và tiện tay bà hất ra một tia chỉ lực xạ thẳng vào một tảng đá ở cách lão bà một quãng khá xa, khoảng tám trượng.

Tia chỉ lực xé gió lao đi.

Viu ...

Và khi cắm vào tảng đá, tia chỉ lực, ngoài việc xuyên tảng đá thành một lỗ thủng, cũng nhỏ như tia chỉ lực, còn phát ra một tiếng chấn động ầm ầm ...

B ... ù ...n ...g Lập tức từ những chỗ ẩn nấp vừa được lão bà dùng quải trượng chỉ, lúc này liền phát ra nhiều tiếng động sột soạt. Cho thấy ở đó quả nhiên có người ẩn nấp và những kẻ này khi đã được mục kích Hóa Tuyết Phi Chỉ của lão bà đều kinh tâm tán đởm, và đồng loạt tháo lui.

Cứ như bọn họ biết rằng hễ ai trong họ chậm chân thì thế nào cũng bị lão bà chọn làm mục tiêu cho lần phát xạ tia chỉ lực kế tiếp.

Nam Cung Yến thì vừa thán phục vừa có nét mặt tươi hớn hở khi nhìn thấy thần công lợi hại do lão bà vừa phô diễn và có lẽ nếu không vì ngại chạm phải lòng tự tôn của lão nhân Bạch Tu Lão Tiên ắt hẳn Nam Cung Yến phải bật reo lên thành lời. Đằng này nàng không dám.

Lão nhân nọ cũng không dám, dù là mở miệng khen hoặc chê hoặc bình phẩm cách phô diễn võ học của lão bà. Lão nhân cứ im thin thít cho đến lúc Ngọc Tuyết Lão Lão hắng giọng hỏi:

- Dám gọi lão thân đây là mụ, từ trước đến giờ chỉ có một nhân vật, đáng tiếc nhân vật đó đã hóa người thiên cổ cách đây ngót ngét bốn mươi năm. Chẳng hay các hạ là ai, sao lại dám một lúc giở ra hai điều xúc phạm, một là giả thành lão Bạch Tu với cách giả trang hoàn toàn sai bét, hai là dám gọi lão thân đây là mụ! Nói!

Lão nhân nọ rùng mình và thay vì nhìn thẳng vào mắt lão bà thì chỉ dám len lén nhìn qua Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến bắt gặp cái nhìn này, nàng kêu lên:

- Là các hạ?

Lão nhân giật thót mình và ngay lập tức quay người bỏ chạy.

Vút!

Ngọc Tuyết Lão Lão giận dữ hất cao quải trượng:

- Ai cho ngươi chạy! Đỡ!

Nam Cung Yến hốt hoảng đứng bật lên:

- Lão nhân gia xin đừng ... ối!

Cùng với tiếng kêu thác loạn, Nam Cung Yến lại khuỵu xuống.

Phát hiện nàng té ngã, Ngọc Tuyết Lão Lão với thân thủ vô thượng chợt cuộn đến và kịp nâng nàng lên bằng một tay. Sau đó lão cũng tung người hóa thành cơn gió lao đuổi theo lão nhân lúc nãy.

Vút!

Nam Cung Yến vẫn tỉnh táo nên nhận ra hành vi cùng ẩn ý của lão bà. Và nàng chợt nhăn mặt bật lên tiếng rên trong hơi thở hào hển:

- Dừng lại thôi, lão nhân gia. Tiểu bối, hừ ... hừ ... tiểu bối e không thể chi trì ... chi trì lâu hơn ... hừ ... hừ.. Ngọc Tuyết Lão Lão cười lạt, bất ngờ dùng thủ pháp cách không điểm huyệt chế ngự nàng.

Bị chế ngự khiến toàn thân đều bất động, Nam Cung Yến ngoài việc đưa ánh mắt lo lắng dõi nhìn xa xa, chỉ còn biết thở dài ảo não khi thấy khoảng cách giữa lão bà với lão nhân phía trước đang càng lúc càng thu ngắn lại dần.

Có lẽ cũng nhận thấy bản thân đang bị truy đuổi gắt gao, lão nhân phía trước liền tăng nhanh cước lực, tạm thời làm cho khoảng cách được tăng xa hơn một tí!

Ngọc Tuyết Lão Lão hừ lạnh và cố tình phát thoại cho lão nhân phía trước nghe:

- Tuy lần rồi lão thân không còn thấy ai có thuật khinh công cao minh như các hạ, nhưng dù sao nếu so về nội lực thì các hạ cũng là người kém thế. Sao các hạ không thức thời dừng lại thay vì cứ chạy mãi, rồi đến một lúc nào đó cũng phải dừng vì không còn sức để chạy?

Lão nhân phía trước vẫn lẳng lặng lao đi. Ngọc Tuyết Lão Lão đuổi phía sau, biết rằng đối phương không dám lên tiếng vì sợ bị thoát lực.

Điều này làm cho Ngọc Tuyết Lão Lão chợt có hứng thú:

- Được thôi! Các hạ càng không lên tiếng càng chứng tỏ nội lực của các hạ có giới hạn.

Lão thân quyết cùng các hạ tỉ thí một phen! Hãy cẩn trọng nhá, lão thân đã đến lúc phải tận lực rồi đó! Hừ!

Nói thế nào làm thế nấy, Ngọc Tuyết Lão Lão từ đó không lên tiếng nữa và do đã bắt đầu tận lực nên khoảng cách giữa song phương lại có dấu hiệu bị thu ngắn dần.

Vút!

Lời nói và sự thể hiện của Ngọc Tuyết Lão Lão ít nhiều cũng tác động đến cước lực của lão nhân phía trước. Như Nam Cung Yến đang nhìn thấy thì lão nhân ở phía trước lại thêm một lần nữa tăng nhanh cước lực. Điều này được minh chứng qua khoảng cách giữa song phương. Sau một lúc bị thu ngắn bây giờ đã ở vị thế quân bình. Người ở phía trước không thể bứt xa hơn và người đuổi ở phía sau cũng không thể tiến lại gần.

Kinh ngạc về cước lực của lão nhân phía trước, Nam Cung Yến lén lén đảo tròng mắt để nhìn vào sắc diện của Ngọc Tuyết Lão Lão.

Đó là sắc diện của một người đã dồn toàn bộ chân lực vào việc tỷ thí khinh công. Ngọc Tuyết Lão Lão tuy vẫn có nhịp hô hấp trầm ổn, nhưng lại có thần thái nghiêm nghị, đủ chứng tỏ lão bà đang thật sự toàn tâm toàn ý cho lần tỷ thí ngẫu nhiên này. Hiểu như thế, Nam Cung Yến thêm sợ, thêm lo lắng cho lão nhân phía trước.

Tuy vậy, trận tỉ thí vẫn bất phân thắng bại, cho dù cảnh quan lúc này đã nhập nhòa nhập nhoạng cho biết song phương đã chạy như thế đến suốt đêm. Nam Cung Yến thầm nghĩ, nếu cục diện bất phân thắng bại vẫn tiếp tục kéo dài.

Nam Cung Yến nghĩ không sai và khi màn đêm đã xuống dầy thật dầy, cũng là lúc hai mắt của Nam Cung Yến vì quá mòn mỏi nên cứ ríu lại, thì trận tỷ đấu vẫn chưa có dấu hiệu ngã ngũ. Nàng thiếp đi ...

Khi nàng mở mắt ra, và điều đầu tiên đập vào mắt nàng chính là ánh dương quang gay gắt của một ngày đầy nắng vào đang lúc đúng ngọ. Cảm nhận kế tiếp của nàng là Ngọc Tuyết Lão Lão đã dừng lại, vẫn nâng giữ nàng trong tay và đang nhắm hờ hai mắt cho thấy Ngọc Tuyết Lão Lão đang thổ nạp dưỡng thần.

Trận tỷ thí khinh công đã kết thúc? Và lão nhân nọ là người bại trận? Lão đâu? Đó là những nghi vấn đang thầm đến với Nam Cung Yến lúc nàng cố đảo ánh mắt tươi tỉnh để kiếm tìm hình bóng của lão nhân nọ.

Toàn thân vì vẫn bất động nên Nam Cung Yến dù đã cố đảo mắt nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế.

Tuy vậy, cuối cùng nàng cũng tìm thấy điều cần tìm. Và tuy nàng không thể nhìn thấy nhân dạng, dù là một phần nhỏ của lão nhân, nhưng dẫu sao nàng vẫn cho là nàng nhìn thấy lão.

Đó là một bóng đen, bóng của lão nhân được ánh dương quang in trên nền cát trắng.

Bóng nắng đã quá ngọ hoặc chưa đến giờ ngọ? Vì bóng đen nàng nhìn thấy có một phần nào đó được kéo dài trên nền cát.

Dựa theo bóng đen nhân ảnh đang nhìn, nàng thầm có nhận định lão nhân đang tự đứng trên hai chân, chứng tỏ lão nhân dù có bại trong trận tỷ đấu khinh công nhưng vẫn chưa đến nổi mang nội thương nghiêm trọng buộc phải ngã dài hoặc té ngồi một chỗ.

Tiếp đó, lúc bóng nắng càng lúc càng ngã dài hơn, cho Nam Cung Yến nhìn rõ dần từng đường nét bao quanh thân lão nhân đang in sẫm trên nền cát, thì cũng là lúc nàng phát hiện độ nhấp nhô ở bụng lão nhân chỉ ở mức độ vừa phải. Đủ cho Nam Cung Yến hiểu nhịp hô hấp của lão nhân đang ổn định dần, chứng tỏ lão nhân không hề bại trận. Bất quá cả lão nhân lẫn Ngọc Tuyết Lão Lão sau một thời gian dài truy đuổi nhau, cả hai cùng kiệt lực và cả hai cùng phải dừng lại để cùng nhau tranh thủ dưỡng thần điều nguyên hầu chuẩn bị tiếp sức lực cho một trận tỷ đấu khinh công thế nào cũng tái diễn.

Hiểu như thế Nam Cung Yến liền ngao ngán thở dài.

Tiếng thở dài của nàng làm cho Ngọc Tuyết Lão Lão bừng tỉnh.

Tương tự, Nam Cung Yến cũng nhìn thấy bóng nắng sẫm màu nọ nhích động.

“Họ cùng thức tỉnh? Nghĩa là trận tỷ đấu khinh công sẽ lại tiếp tục?” Ý nghĩ này là của Nam Cung Yến và sự việc diễn ra cho thấy nàng đã nghĩ sai. Mọi việc được bắt đầu bằng câu phát thoại của Ngọc Tuyết Lão Lão:

- Lão thân chỉ được biết Bạch Cốt Môn và không ít những nhân vật vừa từ Bạch Cốt Cốc tái xuất giang hồ. Còn việc Bạch Cốt Môn cũng am hiểu công phu Vô Vi quả là điều lão thân hoàn toàn không ngờ đến. Hy vọng Môn Chủ đừng hẹp lượng mà hãy hạ cố giải thích cho lão thân rõ, được chứ?

Công phu Vô Vi đã lọt vào tay Bạch Cốt Môn? Nam Cung Yến rung động vì sự thật này. Và nàng thêm rúng động khi bắt gặp bóng nắng nọ đung đưa thân hình, thật phù hợp với một lời nói mà nàng cũng đang nghe bằng tai của chính mình. Quả nhiên chủ nhân của bóng nắng nọ đang nói:

- Bổn Môn Chủ tuy không hẹp lượng, nhưng phàm việc gì cũng phải xử sự tùy nơi tùy lúc. Và lúc này đây bổn Môn Chủ chỉ muốn biết rõ chủ ý của Lão Lão, rằng Lão Lão đã chấp nhận bại cuộc hay vẫn bất phục?

Nam Cung Yến hoang mang, như thế nghĩa là gì, tại sao Ngọc Tuyết Lão Lão đang cùng lão nhân nọ tỷ đấu khinh công, lại đột nhiên đổi thành cuộc tỷ đấu giữa Ngọc Tuyết Lão Lão và Môn Chủ Bạch Cốt Môn? Chuyện đó đã xảy ra khi nào? Hay ngay từ đầu lão nhân nọ không hề là người như Nam Cung Yến lầm tưởng mà chính là Môn Chủ Bạch Cốt Môn hóa thân?

Và nàng vụt hiểu khi nghe Ngọc Tuyết Lão Lão cười thành một tràng dài:

- Lão thân đã là người bại cuộc? Ha ... Ha ... Môn Chủ nói như thế mà không thấy thẹn sao, khi Môn Chủ buộc lão thân chịu ước thúc Tam chiêu đúng vào lúc lão thân suy kiệt, sau thời gian dài cùng tiểu tử kia tỷ đấu khinh công? Muốn lão thân nhận bại trừ phi Môn Chủ một lần nữa chứng tỏ có sở học cao minh hơn lão thân. Thế nào? Ha ... Ha ...

Vậy là Nam Cung Yến rõ, lão nhân đã cùng Ngọc Tuyết Lão Lão thi đấu khinh công quả nhiên chính là Tiểu Bình cải dạng. Còn mọi việc sau đó có lẽ là do mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn bất ngờ xuất hiện, một sự xuất hiện quá trùng hợp khiến một kỳ nhân như Ngọc Tuyết Lão Lão phải chịu thảm bại trước mụ Môn Chủ sau một ước thúc gọi là Tam chiêu.

Phỏng đoán của Nam Cung Yến vô tình được mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn phần nào thừa nhận. Mụ đang ngạo mạn và huênh hoang:

- Bổn Môn Chủ cũng đoán biết thế nào Lão Lão cũng có những lời này. Nhưng không sao, bổn Môn Chủ hy vọng Lão Lão sẽ tâm phục khẩu phục và tuân giữ đúng ước thúc đã giao. Hãy bắt đầu đi!

Ngọc Tuyết Lão Lão khẽ dịch chuyển và ngay lập tức Nam Cung Yến hiểu Lão Lão dịch chuyển để làm gì. Nàng được Lão Lão đặt nằm qua một bên, cũng trên nền cát trắng, có lẽ để Lão Lão rảnh tay thực hiện ước thúc Tam chiêu cùng mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn.

Tuy được nằm yên chỗ, tuy biết chắc Ngọc Tuyết Lão Lão lần này sẽ thắng nhưng Nam Cung Yến vẫn phần nào thất vọng. Vì từ vị trí nàng được Ngọc Tuyết Lão Lão đặt nằm nàng không thể phóng tầm mắt để nhìn về phía sẽ diễn ra trận đấu tam chiêu mà nàng tin đó sẽ là trận thư hùng.

Nàng chỉ nghe tiếng kình phong rú rít, cho thấy song phương đang vào cuộc và cả hai không một lời hô hoán, hoặc quát tháo như thường có ở những trận giao đấu khác của các nhân vật võ lâm thường thường bậc trung.

Và ...

Ầm!!!

Chiêu đầu vậy là qua đi, ai là người tạm thời chiếm lợi thế? Nam Cung Yến tự hỏi và bất giác thở dài khi nghe mụ Môn Chủ đang dương dương tự đắc:

- Đệ nhất chiêu đã xong, bổn môn chủ sẵn sàng thủ tiếp đệ nhị chiêu của Lão Lão. Mời!

Nàng kêu thầm:

“Lẽ nào Lão Lão lại thua?” Tuy nàng chỉ kêu thầm nhưng không hiểu sao bên tai nàng lại vang lên chính điều nàng đang nghĩ, đang lo:

- Lão Lão e thua mất, vì tại hạ biết Lão Lão đã bị mụ Môn Chủ ngấm ngầm hạ độc!

Đó là thanh âm của Tiểu Bình? Cho dù chuỗi thanh âm có nhỏ đến đâu, chứng tỏ Tiểu Bình đang vì nguyên nhân nào đó nên không thể nói lớn hơn. Nam Cung Yến vẫn nhận ra thanh âm của Tiểu Bình.

Nàng há miệng định lên tiếng, chợt nhận ra nàng không thể há miệng và càng không thể lên tiếng do bản thân vẫn còn bị chế ngự huyệt đạo.

Tiểu Bình như hiểu điều này nên lại khẽ khàng hỏi:

- Muốn cô nương lên tiếng phải chăng tại hạ cần chạm vào Á huyệt?

Nàng chớp mắt thay cho lời đáp. Và nàng nghe Tiểu Bình thì thầm:

- Chưa biết đúng hay sai thế nào, nhưng vị thế của các huyệt đạo thì tại hạ phần nào am hiểu. Tại hạ xin thất lễ!

Á huyệt được Tiểu Bình chạm vào. Và do lực đạo tác động nên Nam Cung Yến nhờ đó được giải khai.

Ầm!!!

Tiếng chạm kình lần thứ hai vang lên, khiến câu nói đầu tiên lúc nói được của Nam Cung Yến đương nhiên phải là một câu hỏi:

- Kết quả lần này thì thế nào? Hy vọng Lão Lão vẫn chưa ...

Tiểu Bình ngắt lời:

- Chiêu này như có kết thúc hòa. Cả hai đang dưỡng sức, chuẩn bị cho chiêu tối hậu.

Nam Cung Yến lo lắng ra mặt:

- Các hạ bảo Lão Lão đã bị hạ độc?

- Mười phần đúng đến chín. Bằng không mụ Môn Chủ đâu dễ chuyển đổi thái độ từ e dè sợ sệt từ lúc đầu qua thái độ dương dương tự đắc lúc về sau! Tại hạ đã có cách giúp Lão Lão nếu được cô nương ngay lúc này chỉ điểm cho một vài chiêu công phu Vô Vi!

Nàng động tâm:

- Thương thế của các hạ ...

- Đừng chậm trễ nữa. Họ sẽ không dưỡng sức lâu nữa đâu. Tại hạ dẫu có chết cũng không hề gì, miễn sao đừng để Lão Lão vì vô tình lầm kế tiểu nhân, sẽ mãi mãi bị mụ Môn Chủ ước thúc. Hãy giúp tại hạ đi, cô nương!

Nàng khẽ hít vào một hơi:

- Bổn cung nếu còn công phu nào cao minh thì đó chính là Vô Vi Ngũ Tuyệt Chưởng có liên quan đến Ngũ Hành Chiêu, thứ nhất là một chiêu thuộc Hành Kim, như sau ...

Nàng vừa dừng lời liền nghe Tiểu Bình hối thúc:

- Đừng quan tâm đến tại hạ. Hãy đọc luôn bốn chiêu còn lại.

Nàng đọc:

- Chiêu thứ hai thuộc Hành Thổ ...! Thứ ba thuộc Mộc, là ...! Thứ tu thuộc Hỏa ...

Nàng sắp đọc đến khẩu quyết của chiêu thứ tư trong Vô Vi Ngũ Tuyệt Chưởng thì nghe Tiểu Bình bật than:

Không còn thời gian nữa rồi! Họ sắp phát chiêu thứ ba, tại hạ phải đi đây! Vĩnh biệt!

Hai chữ sau cùng của Tiểu Bình làm cho Nam Cung Yến kinh hoảng. Và nàng bật kêu:

- Tiểu Bình ...

Tiếng kêu của nàng dù sao cũng gây kinh động, và nàng nghe mụ Môn Chủ buột miệng hỏi:

- Ai là Tiểu Bình? Là gã Tiểu Xú này ư?

Nam Cung Yến sực tỉnh. Tiểu Bình đã từ lốt lão nhân che mặt đổi sang lốt giả dạng một gã Tiểu Xú, có lẽ Tiểu Bình thực hiện sự chuyển đổi này lúc vẫn còn cùng Ngọc Tuyết Lão Lão thi thố khinh công. Thảo nào mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn cho dù quá quen biết Tiểu Bình vẫn không nhận ra Tiểu Bình đang dưới lốt một gã Tiểu Xú.

Thanh âm của Tiểu Bình vang lên:

- Dùng độc để ngấm ngầm hại người, thủ đoạn của mụ thật đê tiện. Ta nguyện lãnh giáo công phu Vô Vi của mụ!

Mụ Môn Chủ vụt cười sặc sụa:

- Ta nhận ra ngươi rồi! Chỉ có duy nhất Tiểu Bình ngươi mới không bị Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm gây hại. Nhưng không sao, chờ sau khi ta thu thập mụ Lão Lão kia sẽ đến lượt ngươi! Hãy tiếp đệ Tam chiêu của bổn Môn Chủ nào, Lão Lão! Ha ... Ha ...

Cuối cùng Nam Cung Yến cũng tin vào lời Tiểu Bình, quả nhiên Ngọc Tuyết Lão Lão đã bị mụ Môn Chủ ngấm ngầm hạ độc! Và khi đã tin nàng càng thêm lo cho Lão Lão, nếu Lão Lão không qua nổi đệ tam chiêu của mụ ác ma.

Nào ngờ, nàng nghe tiếng Tiểu Bình gầm to như tiếng sấm động bên tai:

- Tiểu Bình ta không thể chờ đợi lâu hơn! Hãy đỡ đệ nhất chiêu của ta.

Vù ...

Và Nam Cung Yến nghe mụ Môn Chủ kêu thảng thốt:

- Là công phu Vô Vi! Tiểu tử ngươi ...

Ầm!!!

Sau tiếng chạm kình, Nam Cung Yến vụt thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tiểu Bình ung dung cười vang dậy:

- Thế mụ nghĩ chỉ có mụ là am hiểu công phu Vô Vi thôi sao? Còn đây là đệ nhị chiêu!

Đỡ!

Ào ... Ào ...

Mụ Môn Chủ đang phẫn nộ:

- Tiểu quỷ ngươi thật trí trá. Càng khiến ta phải loại bỏ ngươi để ngừa hậu họa sau này!

Đỡ!

Ầm!!!

Mụ lại gầm tiếp, chứng tỏ chiêu vừa rồi mụ đã chiếm phần thắng:

- Mau mau nạp mạng cho ta!

Ào ...

Nam Cung Yến nghe nhịp đập quả tim như chùng lại.

Thế nhưng nhịp đập trái tim đó lại rộn lên khi Nam Cung Yến nghe Tiểu Bình cũng bật lên tiếng quát với uy thế rõ ràng là lấn át cả tiếng gầm của mụ Môn Chủ:

- Ta nạp mạng hay chính mụ mới là người nạp mạng? Đệ tam chiêu Vô Vi! Đỡ!

B ... u ... n ... g ...!!!

Tiếng chạm kình cứ âm vang mãi và hòa lẫn vào đó là tràng cười cực kỳ phấn khích của Tiểu Bình:

- Mụ còn tự đắc nữa thôi? Ha ... Ha ... Thạch Quế Trân, bây giờ sẽ là lúc Tiểu Bình này đòi lại món nợ mụ đã vay độ nào. Đỡ! Ha ... Ha ...

Ào ...

Mụ Môn Chủ chợt rít lên, tiếng rít nghe thật lạnh lùng chứng tỏ đó là tiếng rít chứa đầy căm phẫn:

- Nội lực của ngươi đã tăng nhanh một cách đáng ngờ, chắc chắn là do Thiên Niên Hà Thủ Ô. Tội của ngươi càng đáng chết.

Ầm!!!

Nam Cung Yến hoàn toàn sững sờ khi nghe Tiểu Bình không hiểu sao bỗng hộc lên một tiếng.

- Hự!

Nhưng vẫn chưa hết những điều làm cho nàng sững sờ, vì có tiếng mụ Môn Chủ thét lanh lảnh:

- Ngươi phải c ...h ... ế ...t ...!!!

Không còn tự chủ được nữa, Nam Cung Yến bất giác nhắm chặt hai mắt và trong tâm trí vụt hiện lên hai chữ “Vĩnh Biệt” mà lúc nãy chính Tiểu Bình đã cố ý nói với nàng.

Và điều gì đến phải đến, Nam Cung Yến dù nhắm chặt hai mắt thì tai vẫn nghe thanh âm gào rùng rợn do chính Tiểu Bình phát ra:

- Mụ cũng phải c..h.. ế..t ...!

Ầm!!!

A ... a ...

“Là tiếng ai gào thảm thiết nếu không là Tiểu Bình?” Nam Cung Yến tự hỏi thầm như thế và nhận ra từ hai khóe mắt đang nhắm chặt của nàng vẫn có những giọt lệ tuôn trào. Nàng khóc cho ai nếu không phải khóc cho Tiểu Bình vốn có số mệnh quá ngắn ngủi?

Một loạt tiếng thét lanh lảnh bỗng vang lên, vô tình minh chứng cho điều Nam Cung Yến đang thầm nghĩ:

- Chao ôi! Ta đến chậm một bước rồi! Mụ họ Thạch độc ác kia. Đã đến lượt mụ phải đền mạng dưới chưởng Triệu Thạch Liễu này! Đỡ!

Triệu Thạch Liễu? Đó là một danh xưng xa lạ mà Nam Cung Yến mới lần đầu được nghe. Tuy nhiên danh xưng đó dù có xa lạ đến đâu vẫn không làm cho Nam Cung Yến quan tâm bằng biến cố đã xảy ra cho Tiểu Bình, biến cố đã làm Tiểu Bình phải uổng mạng như ngụ ý đã quá rõ ràng trong câu phát thoại vừa rồi của nữ nhân mới đến và có danh xưng là Triệu Thạch Liễu.

Nam Cung Yến càng tuôn nhiều lệ thảm hơn, đến nổi nàng hầu như chẳng còn chút quan tâm nào đến thực tại cho dù tai nàng vẫn đang tiếp nhận nhiều loạt thanh âm huyên náo cứ ầm ĩ vang đến. Trong đó rõ nhất là tiếng quát trầm hùng, chứng tỏ người phát ra tiếng quát phải có nội lực kinh thâm:

- Triệu Thạch Liễu phản đồ, ngươi tưởng ngươi có thể thoát khỏi sự truy lùng của Trưởng Lão Hội bọn ta ư? Ngươi lầm rồi. Và bây giờ người phải nạp mạng chính là ngươi.

Ha ... Ha ...

Nam Cung Yến vẫn không quan tâm, cho dù đây là một thông tin quý báu cho nàng biết Triệu Thạch Liễu chính là phản đồ của Bạch Cốt Môn.

Tuy vậy vẫn có một sự việc khiến nàng không thể không quan tâm. Đó là có người vừa tiến đến gần nàng điểm luôn vào Hôn huyệt của nàng đúng vào lúc nhân vật đó nhấc nàng lên như thể muốn cầm giữ sinh mạng của nàng.

Cảm nhận rõ điều này, tự thâm tâm nàng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất:

“Càng tốt! Ta có chết cũng không sao, vì như thế càng sớm gặp lại Tiểu Bình ở chốn cửu tuyền ...” Nàng lịm đi ...
Bình Luận (0)
Comment