Chương 130:
Chương 130:Chương 130:
Mẹ vợ của đứa con trai thứ nếm thử: "Thịt này có vị hơi giống thịt gà nhưng nhìn thì trăng như tuyết, ăn vào cũng không hề dai, rất mềm, chỉ cân cắn một miếng là hết."
Cha vợ của đứa con trai thứ gật đầu khen ngợi: "Ngon hơn cả ăn ở nhà hàng trước đây, thịt tươi ít xương, thanh đạm mà ngọt.'
Cháu trai tò mò hỏi: "Tại sao lại gọi là cá lưỡi hổ?”
"Cái này phải hỏi chị Cửu Cửu của cháu.' Lưu nãi nãi quay đầu gọi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, tại sao con cá này lại gọi là cá lưỡi hổ?"
"Vì nó dẹt và dài giống như lưỡi." Diệp Cửu Cửu nói: "Thực ra nó còn được gọi là cá lưỡi bò, cá lưỡi, còn gọi là cá lưỡi rồng."
Mọi người đều nói rằng đã nghe qua: "Cá lưỡi rông sao, tôi biết cái này, khó trách tôi nói là cảm giác và hương vị đều khá giống."
"Vẫn là Cửu Cửu hiểu biết nhiều, chúng ta không biết nó có nhiều tên như vậy.
"Trước đây thường đi chợ hải sản nên biết một chút." Diệp Cửu Cửu cười rót thêm nước cho mọi người: Mọi người cứ từ từ ăn, có việc gì thì gọi cháu."
Lưu nãi nãi đáp: “Cháu cứ bận việc của cháu đi."
Diệp Cửu Cửu quay người đi đến cửa, lại có một bàn khách chưa từng đến: 'Chào mừng quý khách.'
Khách hàng bước vào tò mò quan sát nhà hàng, là cảnh trong video của Đống Đống: "Chủ quán, nghe nói ở đây có hải sản rất ngon?"
Diệp Cửu Cửu mím môi: "Các anh cũng xem video của Đống Đống đến đây sao?"
"Đúng vậy." Khách hàng ngồi xuống cạnh cửa sổ: "Người hâm mộ của anh ta có được giảm giá không?”
"Không." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nếu cứ nhắc đến anh ta thì có thể sẽ tăng giá.'
Khách hàng sửng sốt, sau đó cười nói: "Chủ quán không hài lòng với anh ta sao?”
Diệp Cửu Cửu không nói gì: "Anh ta khiến tôi hơi bận rộn." Khách hàng nghe xong thì cười khẽ: "Ha ha ha, chủ quán thật hài hước."
Diệp Cửu Cửu cười nhẹ, sau đó nói với đối phương: "Ở đây không được phép chụp ảnh thương mại."
Mọi người đều không phải là người nổi tiếng, chỉ là những người có điều kiện muốn thử hải sản nên cũng không có gì không hài lòng: "Có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?”
Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Chia sẻ trong phạm vi nhỏ trên vòng bạn bè thì được, miễn là không phải chuyên làm video, làm truyền thông để kiếm người hâm mộ và lượng truy cập.
Người đông thì dễ bị người khác nói hùa, cho dù nguyên liệu, giá cả đều không có vấn đề gì nhưng tâm lý đám đông của người dân bình thường vẫn không thể kiểm soát được, vì vậy càng ít chuyện như vậy càng tốt.
Khách hàng: "Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm vậy."
"Gọi món đi." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho khách hàng để họ lựa chọn, khách hàng chọn các món ăn ngoài cua hoàng đế.
Tiếp xong bàn này, lại có thêm hai bàn nữa, cũng là xem video rồi đến, Diệp Cửu Cửu hơi mệt nhưng vẫn tiếp đón họ, không lâu sau cô gái mập mạp tên Chu Chu đến hôm qua lại đến, lân này cô ấy đến một mình.
Cô ấy xách chiếc túi xách đắt tiên ngồi vào chiếc bàn nhỏ sát tường: "Chủ quán, tôi lại đến rồi."
Tiểu nhân ngư cầm một tờ khăn giấy chạy đến bên chiếc bàn cao hơn cả cô bé, dùng khăn giấy lau qua loa mặt bàn, rồi nói ngọt ngào: "Chào mừng quý khách.'
"Cảm ơn em bé đáng yêu." Chu Chu đưa tay định xoa đầu tiểu nhân ngư nhưng bị tiểu nhân ngư né tránh, cô bé quay người chạy đến chỗ mình vừa ngồi, câm lấy bảng thực đơn: "Gọi món ăn?”
Chu Chu cười hỏi: "Em biết gọi món không?"