Chương 232:
Chương 232:Chương 232:
Tiểu Ngư gật đầu: "Vâng vâng, chỉ cho Cửu Cửu hôn một cái thôi."
Diệp Cửu Cửu lại xoa đầu cô bé thêm một cái, thật sự rất đáng yêu.
Bên này họ vui vẻ hòa thuận, còn bên bà lão, hành động lén lút của bà đã bị con gái phát hiện: "Mẹ, mẹ gọi món sao còn chạy đi tìm bà chủ? Để cô ấy đến giúp chúng ta gọi món cũng được mà."
"Bà chủ tốt bụng, mẹ qua nói chuyện với cô ấy một chút." Bà lão đỡ con gái ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ nát: "Con đi xa như vậy, có mệt không?”
"Không mệt." Tiểu Trân dựa vào ghế sofa ngồi xuống: "Chiều nay không có sức, sau khi ăn tối thì có sức rồi, người cũng tỉnh táo hơn, xem ra vẫn phải ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn mới được."
"Bác sĩ cũng nói vậy nhưng con cứ không muốn ra ngoài." Bà lão rót nước ấm đưa cho con gái: "Ngày mai bảo Đông Đông đi cùng con đến công viên dạo chơi."
"Vâng." Không biết có phải do ăn no rồi không, giọng nói của Tiểu Trân khỏe khoắn hơn nhiều: "Mẹ cũng ngồi nghỉ một lát đi."
"Ừ.' Bà lão ngồi xuống bên cạnh: "Hôm nay bác sĩ nói thế nào?"
Tiểu Trân nói: "Vẫn như cũ."
Bà lão rất buồn nhưng nghĩ lại mới chỉ đi ăn một lần, chắc không có hiệu quả nhanh như vậy, đi thêm vài lần nữa thử xem: "Tiểu Trân, con đừng từ bỏ, sẽ có hy vọng.
Tiểu Trân hoàn toàn không bão bất kỳ hy vọng nào, nhưng không nỡ bỏ mẹ và Đông Đông nhưng cô sống quá mệt mỏi, gánh nặng gia đình cũng quá lớn.
"Đừng từ bỏ." Lời này bà lão nói với con gái, cũng là nói với chính mình, những năm gần đây thực sự quá khó khăn nhưng bà chỉ có một đứa con gái, bà thực sự không muốn từ bỏ.
Bà giơ tay lau khóe mắt nhưng càng lau càng không kìm được, bà đưa tay vào túi quần lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
"Mẹ, có gì rơi ra kìa?" Tiểu Trân phát hiện ra tờ hóa đơn rơi ra, bảo Đông Đông nhặt lên.
"Đừng động, để mẹ nhặt." Bà lão tự mình đi lấy nhưng bà già yếu rồi, sao giành được với trẻ con, trẻ con lấy được rồi đưa cho mẹ mình.
Tiểu Trân cầm tờ hóa đơn nhìn lướt qua, chỉ một cái nhìn đã khiến cô ngây người: "Mẹ, một đĩa rau cải xào và một đĩa trai hấp trứng sao lại là 276?"
Cô đi bệnh viện điều trị một lần cũng không tốn nhiều tiên như vậy.
Bà lão chột dạ ném tờ hóa đơn vào thùng rác: "Tính nhầm rồi."
"Sao có thể tính nhâm được?" Tiểu Trân không phải ngốc: "Đắt như vậy mà mẹ còn lừa con chưa đến ba mươi? Lần trước mẹ lừa con hơn sáu mươi, có phải cũng là sáu trăm không?”
"..." Bà lão nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu Trân còn gì không hiểu nữa: "Chúng ta đi ăn đồ đắt như vậy để làm gì?"
Bà lão nói ra bí mật mà mình giấu kín: "Mẹ nghe người ta nói ăn vào có hiệu quả."
Tiểu Trân bất lực nhìn người mẹ một lòng vì mình: "Một số loại hải sản ăn nhiều có thể hạ huyết áp hoặc bồi bổ cơ thể nhưng bệnh của con là bệnh không chữa được, ăn hải sản có tác dụng gì? Mẹ đừng bị lừa."
"Không bị lừa, không phải con nói hải sản ở chỗ đó ngon, ăn vào thấy khỏe khoắn hơn nhiều sao?" Bà lão vẫn tin rằng hải sản có tác dụng: "Chúng ta đi ăn thêm vài lân nữa, chắc chắn sẽ khỏi."
Tiểu Trân bất lực cười cười: "Mẹ, con chỉ đi dạo vài vòng nên thấy khỏe hơn thôi.'
"Mọi người đều nói có tác dụng." Bà lão nắm tay con gái: "Nghe mẹ vài ngày nữa chúng ta lại đi ăn một lần nữa."