Chương 247:
Chương 247:Chương 247:
Buổi trưa không bận, Diệp Cửu Cửu liền đưa Tiểu Ngư đi nghỉ ngơi một lát, chiều ngủ dậy thì đổ năm túi ớt đỏ được gửi đến sáng nay ra để rửa sạch, rửa sạch rồi phơi khô, tối đến sẽ làm tương ớt.
Tôi qua Tiểu Ngư rơi vào thùng ớt giờ đã sợ, nhìn thấy ớt thì trực tiếp tránh xa, sợ dính vào mắt: "Cửu Cửu, ớt bên ngoài đáng sợ quá~~"
Diệp Cửu Cửu đang rửa nho: "Em không đụng vào nó là được."
"Vạn nhất nó đuổi theo em thì sao?" Tiểu Ngư kiểng chân lấy một quả nho: "Có thể không cần chúng được không?”
"Không được." Diệp Cửu Cửu làm loại nước sốt này để nấu ăn, thực ra chỉ dùng hải sản thì không cần nhiều nước sốt ớt, nhưng cô thích làm món kho, luộc, cá nướng, lẩu, v.v., vì vậy tự nấu một ít nước sốt sẽ tiện hơn nhiều.
Tiểu Ngư thất vọng ồ một tiếng: "Em không dám đi chơi nữa."
"Chúng ta đến ngõ nhỏ phía trước chơi." Diệp Cửu Cửu xem thời gian cũng đã bốn giờ bốn mươi, mặt trời đã chuyển sang phía sau, trong ngõ đã mát mẻ hơn: "Chúng ta đi tưới nước cho cây chuối."
"Đi thôi." Tiểu Ngư cầm nho nhảy tưng tưng chạy ra ngoài.
Diệp Cửu Cửu xách theo xô nước đi theo, tưới đẫm nước cho mấy cây chuối bên ngoài, Tiểu Ngư muốn giúp nhưng cô sợ nước bắn vào chân cô bé nên ngăn lại không cho.
Tiểu Ngư cũng không làm ầm lên đòi nghịch nước, chỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn đàn kiến nối đuôi nhau trên mặt đất: "Cửu Cửu, nhiều kiến quá."
Diệp Cửu Cửu liếc nhìn đàn kiến đang chuyển nhà: "Chúng đang chuyển nhà."
Tiểu Ngư không hiểu: "Tại sao phải chuyển nhà?"
Diệp Cửu Cửu giải thích: "Có thể sắp mưa rồi, chúng phải chuyển đến nơi cao hơn trước.
Tiểu Ngư chỗ hiểu chỗ không hiểu ô một tiếng, cô bé nhìn đàn kiến một lúc rồi lại hỏi Diệp Cửu Cửu: "Tại sao chúng không sống ở nơi cao?"
"Có thể nơi cao quá nóng, sống dưới đất mát hơn." Diệp Cửu Cửu hỏi tiểu nhân ngư: "Ở đây có nóng không, còn dưới nước có mát không?" Tiểu Ngư nhớ lại một chút, ôm lấy cánh tay mình: "Lạnh lắm."
Diệp Cửu Cửu cười nói: "Đúng vậy, chúng thích mát nhưng lại không biết bơi, nên khi trời mưa thì chuyển đến nơi cao hơn."
"Hóa ra là vậy." Tiểu Ngư lộ ra vẻ như đã hiểu.
Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Đi thôi, về thôi."
Hai người nắm tay nhau đi về, vừa đi được vài bước thì thấy mẹ Lạc Lạc dắt Lạc Lạc đi tới, cô ấy còn trang điểm, đi giày cao gót, ăn mặc rất đẹp.
Lạc Lạc cầm ba món quà nhỏ chạy đến: "Tiểu Ngư, anh tặng quà cho em."
"Quà?" Diệp Tiểu Ngư lập tức hứng thú, quà gì đây?
"Tặng em." Lạc Lạc lấy một món quà đưa cho Tiểu Ngư: "Đây là tặng em, tên em là Tiểu Ngư nên anh chọn cho em một con búp bê cá nhỏ màu hồng, có đáng yêu không?”
"Đáng yêu." Tiểu Ngư thích thú cầm con cá nhỏ bằng len cao mười lăm cm, màu hồng nhạt rất đáng yêu, đáng yêu như cô bé vậy.
"Con cá nhỏ này bao nhiêu tiên?" Diệp Cửu Cửu định trả tiên.
"Chủ quán không cần để bụng, chúng tôi định tặng cho khách hàng cũ của tôi, thấy có cá nhỏ nên muốn mua tặng Tiểu Ngư một con, không đáng bao nhiêu tiên." Mẹ Lạc Lạc cười hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, chúng tôi không đến muộn chứ?"
"Không muộn." Diệp Cửu Cửu hỏi mẹ Lạc Lạc: "Các người thực sự định đặt hai bàn?”
"Không." Mẹ Lạc Lạc vội vàng giải thích: "Chồng tôi nói khách hàng được mời lần này còn tiện thể đưa con nhỏ đến đây du lịch, bên phía khách hàng không muốn nhận lời mời ra ngoài, nói là muốn ở cùng gia đình, vậy nên hắn liền nghĩ đến việc mời cả gia đình họ, muốn tôi và Lạc Lạc đến đây cùng tiếp khách.