Chương 256:
Chương 256:Chương 256:
Tiểu Ngư giơ một ngón tay út: "Móc nghéo."
"Móc nghéo." Diệp Cửu Cửu phóng hạ đũa, kéo móc với cô bé: "Ai gian lận là chó."
Tiểu Ngư gật đầu la la: “Ai gian lận là chó."
Lăng Dư nhìn ra ngoài cửa số, anh đã ngửi thấy mùi mưa lớn.
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Ngư vui vẻ chạy đến trước tủ lạnh, vừa định lấy kem thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa to như hạt đậu theo sau, trong chớp mắt, mặt đất ở sân sau đã ướt đẫm.
Diệp Cửu Cửu đang lau chùi bệ bếp quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Ai gian lận là chó đấy."
Tiểu Ngư không muốn làm chó, cô bé ngượng ngùng thu tay lại, vẻ mặt ủ rũ dựa vào khung cửa, kem của cô bé không còn nữa.
Lăng Dư nhìn cô em gái luôn bị lừa, có chút nghi ngờ không biết có phải hai năm trước nuôi trong tộc đã bị nuôi ngốc rồi không.
Tiểu Ngư nhận ra sự khinh thường của anh trai, không hài lòng nhe răng.
Lăng Dư cong môi, tính hung dữ vẫn còn, cũng không ngốc lắm.
*
Mưa lớn suốt cả đêm.
Mãi đến sáng mới tạnh.
Quả trên cây lê bị gió thổi rụng đầy đất, từng quả chỉ to bằng nắm tay trẻ con, đều chưa chín đã rụng.
Tiểu Ngư mặc quần đùi áo phông trắng đi dép lê đi theo ra ngoài: "Quả rụng hết rồi."
Cô bé cúi xuống nhặt một quả lê: "Ăn được không?"
"Còn chưa ăn được." Đây là lê tháng tám, phải đến cuối tháng tám hoặc tháng chín mới ăn được, Diệp Cửu Cửu nhìn cây lê già mấy chục năm này: "Phải đến tháng sau mới ăn được."
Ánh nắng xuyên qua những cành cây rậm rạp chiếu xuống, rọi lên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cô, đôi mắt tinh xảo toàn là nụ cười, so với một tháng trước đã vui vẻ hơn nhiều.
Lăng Dư đẩy cửa sổ ra, liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Cửu Cửu đứng dưới ánh sáng, cô trong ánh sáng đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Ngư, nói cười vui vẻ, dịu dàng và mềm mại, lúc này, anh cảm thấy cô giống như cây cối và núi non ở tận cùng biển cả, thu hút ánh nhìn của tất cả các chủng tộc trong lòng biển.
Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn lại, liếc mắt đã nhìn thấy Lăng Dư đứng trước cửa sổ, cô mỉm cười với anh: "Chào buổi sáng."
Lăng Dư ngẩn người: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng anh trai.' Tiểu Ngư nhảy nhót vẫy tay với anh trai: "Anh trai nhìn này, nhiều quả thế nhưng Cửu Cửu nói không được ăn."
Lăng Dư ừ một tiếng.
Tiểu Ngư chạy đến nói với anh trai: "Phải đến tháng sau."
Lăng Dư ừ một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệp Cửu Cửu.
Diệp Cửu Cửu đã cầm chổi quét sân, đổ những cành cây và quả lê rụng vào thùng rác, ngoài ra còn dọn sạch cống thoát nước bị lá cây và cành cây chặn lại.
Quét dọn sạch sẽ sân, Diệp Cửu Cửu cầm điện thoại tìm quán mì bên cạnh tiệm bánh bao để đặt bữa sáng: "Ăn bánh bao cả ngày cũng ngán rồi, hôm nay chúng ta ăn mì tương, cho hai người một quả trứng ốp la."
Thực ra trong hẻm Lê Hoa chỉ có hai quán mì, nhưng Diệp Cửu Cửu không thích bọn họ nên thà đi xa hơn để đặt đồ ăn.
Sau khi liên lạc xong, Diệp Cửu Cửu vào bếp mở hộp bất ngờ: "Tiểu Ngư, lại đến lúc vui vẻ nhất trong ngày rồi, đúng không?”
Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Hôm nay lại có gì ngon?"
"Chắc không có gì to đâu." Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng động trong tủ lạnh rất nhỏ, nếu có gì to chắc chắn sẽ gây ra tiếng động lớn như hôm qua và hôm kia.
Cô vừa nói vừa mở tủ lạnh, khoảnh khắc tiếp theo đã nhìn thấy một thứ dài ngoằng há miệng lao về phía mình, cô sợ đến mức kêu "Á”' rồi lùi về phía sau, lùi hai bước thì đột nhiên đụng phải Lăng Dư, cô vội vàng lùi ra: "Xin lỗi, tôi đụng phải anh rồi."