Chương 272:
Chương 272:Chương 272:
Không muốn nấu cơm, Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút: "Vậy chị đi làm một con cá mú chấm mè hấp cách thủy, rồi làm cho các em một đĩa sashimit cá thu Nhật."
"Còn cá đù vàng nữa.' Tiểu Ngư nhớ trong bể cá còn năm con cá đù vàng và ba con cá mú chấm mè: "Cửu Cửu hào phóng lên nào."
"Hừ, lúc nào chị không hào phóng?" Diệp Cửu Cửu vô nhẹ vào mông cô bé: "Vốn dĩ chị định nói tối nay không kinh doanh, chúng ta ăn ít một chút rồi ra phố ăn vặt chơi, nhưng em muốn ở nhà ăn cá, vậy thì chị làm hết chỗ cá còn lại cho các em ăn.'
"Nơi đó có nhiều đồ ăn ngon sao?" Tiểu Ngư đứng phắt dậy, mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Cửu Cửu: "Thật không?”
Diệp Cửu Cửu khẽ hừ một tiếng: "Đi không?"
"Đi." Tiểu Ngư vui vẻ kéo váy xoay vòng vòng: "Đi ngay bây giờ."
"Đi bây giờ cũng không có ai, đợi chúng ta ăn tối xong rồi đi thì vừa khéo." Diệp Cửu Cửu đứng dậy vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Ngư nghĩ đến việc được ra ngoài chơi thì rất vui, chạy vòng quanh sân mấy vòng, nói với cây lê lớn là lát nữa bọn họ sẽ ra ngoài chơi, nói xong lại nói với hành lá, rau mùi trong chậu đất, sau đó lại chạy đến bên bể cá nói với mấy con cá còn lại: Bọn ta lát nữa sẽ ra ngoài chơi, không mang bọn mi theo đâu.'
Cá đù vàng VS cá mú chấm mè: Đánh nhaul
Cô bé quay lại nói với tủ lạnh, bồn rửa, bàn ăn từng cái một: "Các bạn có muốn ra ngoài chơi không?”
Tủ lạnh: Nói như thể tôi muốn đi thì cô sẽ cõng tôi đi vậy.
Diệp Cửu Cửu không ngờ Tiểu Ngư lại mong chờ ra ngoài như vậy, xem ra ở nhà đã nhịn quá lâu rồi, cô vội vàng làm xong bữa tối, ăn xong dọn dẹp xong thì đưa hai anh em ra ngoài.
Ba người đi dọc theo con hẻm Lê Hoa vắng vẻ, đi ngang qua quán mì, Diệp Cửu Cửu phát hiện cửa hàng đóng cửa, trên cửa còn dán một tờ thông báo sửa chữa.
Diệp Cửu Cửu cũng không nghĩ nhiều, nắm tay Tiểu Ngư đang nhảy tưng tưng đi tiếp, ra khỏi hẻm rồi rế thêm vài khúc cua, đi qua công viên ven hồ rợp bóng cây rồi đi dọc bờ sông một nghìn mét là đến khu vực thương mại.
Trời đã tối, dòng sông phản chiếu hình ảnh phố dân gian bên kia với mái ngói xanh tường đỏ, đèn neon nhấp nháy, đẹp như tranh vẽ.
"Đẹp quá." Tiểu Ngư phát âm ngày càng rõ ràng: "Đẹp quá."
"Thực sự rất đẹp." Diệp Cửu Cửu nhìn phố dân gian bên kia được xây dựng với số tiên lớn, quả thực xây dựng rất có đặc sắc, cướp mất khách của hẻm Lê Hoa bên kia cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng không đẹp bằng bên đó." Tiểu Ngư chỉ vào khu phố ăn vặt, thúc giục Diệp Cửu Cửu nhanh vào: "Chúng ta nhanh vào xem nào."
Diệp Cửu Cửu không nói với Tiểu Ngư rằng bên kia toàn là các cửa hàng bán đồ ăn, định đợi cô bé ăn no rồi mới vòng sang phố dân gian bên kia: "Đi thôi."
Mấy người đi thẳng đến phố ăn vặt bên ngoài khu thương mại, vì trời nóng nên Diệp Cửu Cửu mua trước ba cốc nước ép dưa hấu tươi.
Mỗi người cầm một cốc từ từ đi về phía trước, vừa đi được vài bước, Tiểu Ngư đã nhìn thấy bánh trứng cuộn đã ăn lần trước: "Cửu Cửu, muốn ăn cái này.
"Lấy ba cái." Diệp Cửu Cửu để cô bé chọn hương vị.
Tiểu Ngư còn nhớ lần trước mình chọn vị kem, vì vậy cô bé kiếng chân chào chủ quán: "Bà ơi, cháu muốn cái này."
Chủ quán hơn năm mươi tuổi thấy Tiểu Ngư trông giống búp bê, giọng nói ngọt ngào gọi mình, mặt lập tức nở nụ cười: "Cháu bé, muốn nhân thịt xông khói kem sao?"