Chương 276:
Chương 276:Chương 276:
"." Diệp Cửu Cửu cười ngượng ngùng, sau đó quay người dân Lăng Dư và Tiểu Ngư ra ngoài: "Mua nhiều đồ quá rồi, chúng ta đến chỗ nghỉ ngơi bên kia để ăn."
Khu ẩm thực có rất nhiêu bàn ghế, Diệp Cửu Cửu tìm một chỗ gần quảng trường phía trước, vừa đủ để nhìn thấy đài phun nước phía trước.
Tiểu Ngư ngồi xuống, đeo găng tay vào rồi bắt đầu gặm chân giò.
Lăng Dư uống một ngụm nước ép dưa hấu: "Tiền riêng là gì?"
Diệp Cửu Cửu cầm bộ xương gà trên tay run lên, muốn qua loa cho xong nhưng lại biết Lăng Dư quá thông minh, nói dối sớm muộn gì cũng bị vạch trân: "... Là tự mình để dành tiền tiêu vặt, có thể tự do chỉ tiêu."
Lăng Dư: "Mọi người đều có sao?"
Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Đúng vậy."
Lăng Dư nhìn sang: “Tôi không có.'
Không biết sao, Diệp Cửu Cửu lại nghe ra được vài phần tủi thân trong giọng nói bình thản của anh, cô khẽ ho một tiếng: "Tôi chuyển tiên vào điện thoại cho anh, muốn mua gì thì tự trả tiên."
Lăng Dư lấy điện thoại đưa cho cô: "Nhiều một chút."
"Cho anh một nghìn." Diệp Cửu Cửu dùng thông tin cá nhân của mình đăng ký tài khoản liên quan cho Lăng Dư, anh có thể dùng điện thoại để trả tiền: "Không đủ thì bảo tôi."
Lăng Dư ừ một tiếng, sau đó không quen nhìn vào con số trên điện thoại.
Diệp Cửu Cửu uống một ngụm nước, tiếp tục ăn xương gà nướng, xương gà chỉ có một lớp thịt mỏng, bên trên phủ đầy nước sốt đậm đà, mùi thơm ngào ngạt, mặc dù đã được nướng nhưng cắn một miếng không hề dai, ngược lại còn rất mềm và nhiều nước.
Hơn nữa còn ướp gia vị, ngay cả xương bên trong cũng có mùi thơm nồng nàn, rất thích hợp để nhấm nháp khi uống rượu.
Lăng Dư cũng nhai, trực tiếp nghiền nát xương rồi nuốt xuống.
Tiểu Ngư thấy vậy cũng học theo, cắn xương chân giò kêu răng rắc, may là xung quanh rất ồn ào, không ai nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ coi bọn họ là quái vật.
Diệp Cửu Cửu hạ giọng nói với Tiểu Ngư: "Đừng gặm xương."
Tiểu Ngư chớp mắt ngơ ngác: "Ngon mà."
"Ngon cũng đừng gặm, ăn nhiều không tiêu." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Hơn nữa nếu người khác nhìn thấy em gặm xương, mọi người sẽ tưởng em là chó con.'
Tiểu Ngư lập tức thanh minh cho mình: "Em là cá con, không phải chó con."
"Đúng vậy, em là cá, không phải chó, đừng gặm xương.' Diệp Cửu Cửu đặt hộp đựng đồ ăn trước mặt cô bé: "Nhả xương vào đây."
Tiểu Ngư mềm mại ồ một tiếng, ngoan ngoãn nhả hết xương trong miệng vào hộp, nhả xong còn thở dài: "Thật lãng phí-"
Diệp Cửu Cửu: ”..."
Cô hơi nghi ngờ Tiểu Ngư có phải thuộc họ chó không.
Nếu không thì sao lại không nỡ bỏ một đống xương?
Đêm đen như mực, gió sông thổi hiu hiu, thổi tan đi cái nóng bức của ban ngày.
Diệp Cửu Cửu vừa ăn vừa thổi gió hết nửa bộ xương gà nướng, sau khi ăn xong lại mua thêm ba cốc trà sữa nhỏ ở bên cạnh, Tiểu Ngư vẫn luôn nhớ mãi, uống gần hết rồi ba người mới thong thả đi dọc bờ sông về nhà.
Trời càng tối, đèn trên mặt sông càng sáng, Tiểu Ngư không kìm được mà kiễng chân nhìn xuống mặt nước bên dưới.
Diệp Cửu Cửu kéo nhẹ cổ áo của Tiểu Ngư: "Đừng lại gần quá, sẽ ngã xuống đấy."
Tiểu Ngư vội vàng lùi lại, sợ hãi ôm ngực: "Ngã xuống là xong đời."
"Đúng vậy, bị phát hiện sẽ bắt đi mất." Diệp Cửu Cửu nói xong rồi nhìn sang phố ẩm thực ở bờ đối diện, tối nay ăn quá no rồi, tạm thời không muốn qua đó.
Đang định dời tâm mắt đi thì cô đột nhiên nhìn thấy trên mặt sông có một chiếc thuyền du ngoạn tham quan, trên thuyên treo đầy đèn lồng đỏ, trông rất cổ kính, rất đẹp.