Chương 383:
Chương 383:Chương 383:
Cho sáu viên chả cá viên đã rã đông vào nước đun sôi rồi cho vào bát nướng, ngoài ra còn dùng bơ xào một ít hành tây, cà rốt, đậu xanh, thêm một ít sữa, hạt tiêu đen và một ít nước, đun nhỏ lửa rồi đổ lên chả cá viên, sau đó rắc một lớp phô mai dày.
Nếu chuẩn bị trước, có thể cho trực tiếp phô mai vào chả cá viên, sau khi làm xong phô mai sẽ chảy ra từ chả cá viên, vị phô mai thơm nồng sẽ nổi bật hơn.
Tuy nhiên nướng trên bề mặt cũng rất thơm, đặc biệt là nướng vàng giòn, gõ nhẹ vào bề mặt còn phát ra tiếng rắc rắc như bẻ gãy khoai tây chiên.
Nhưng ăn vào lại không giòn như vậy, múc lên sẽ có sợi dài, hơn nữa dưới sự kết hợp của bơ và phô mai, hương vị càng đậm đà, sẽ tùy ý xâm chiếm từng tế bào của người, khiến đứa trẻ nhà thực khách thèm thuồng kêu âm lên.
Tiểu Ngư ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chăm vào chả cá viên nướng phô mai của họ, trong nháy mắt cảm thấy chiếc bánh nhỏ trong tay mình không còn thơm nữa, cô bé lặng lẽ nhảy xuống ghế đẩu, quay người chạy đi tìm Cửu Cửu: "Cửu Cửu - Em muốn ăn cái phô mai thơm thơm kia."
"Chuẩn bị cho em rồi." Diệp Cửu Cửu dùng nước sốt còn lại để làm riêng một phần cho Tiểu Ngư, chả cá viên cho ít, chỉ có năm viên.
Nhưng dù ít, khi cô lấy ra, Tiểu Ngư cũng vô cùng vui mừng, cô bé ôm lấy chân Diệp Cửu Cửu: " Cửu Cửu - Chị tốt nhất."
"Bây giờ là Cửu Cửu tốt nhất, vừa rồi còn nói chị hung dữ cơ mà." Diệp Cửu Cửu lấy hai cái thìa đặt vào bát nướng: "Nếm thử xem?"
Tiểu Ngư cười khúc khích, cầm thìa múc một viên chả cá viên to, chu môi thổi mạnh, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ, hương vị sữa nồng nàn lập tức thấm vào từng tế bào trong miệng, thơm đến nỗi cô bé không nhịn được nhón một chân lên.
"Đàn hồi." Tiểu Ngư cắn vào viên chả cá viên dai ngon, mắt lại sáng lên, ăn ngon như tôm hùm lớn: "Ngon quát”
"Ăn từ từ, chị ra ngoài xem chút." Diệp Cửu Cửu vừa mới ra ngoài, thấy cửa ra vào lại có khách vào, là bà lão đẩy con gái bà là Tiểu Trân vào.
"Chủ quán." Bà lão vừa nhìn thấy Diệp Cửu Cửu, hai mắt liền tỏa sáng, có biết ơn, có phấn khích kích động.
Diệp Cửu Cửu thấy sắc mặt con gái bà là Tiểu Trân cũng tốt hơn nhiều, tinh thân cũng tốt hơn: "Mau vào."
"Được." Bà lão đẩy xe lăn vào trong, vẻ mặt không kìm được sự phấn khích, chưa đợi Diệp Cửu Cửu mở miệng, bà đã chủ động kể lại chuyện hôm nay ở bệnh viện: "Chủ quán, hôm nay chúng tôi lại đến bệnh viện, tình hình của con gái tôi lại tốt hơn một chút."
"Chúc mừng, chúc mừng." Diệp Cửu Cửu dẫn họ ngồi vào vị trí góc: "Sau này sẽ còn tốt hơn nữa."
Bà lão: "Nhà bà cũng nghĩ vậy, sau này cả nhà sẽ đến thường xuyên hơn."
"Cũng không cân như vậy.' Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Thực ra tâm trạng tốt, có hy vọng mới là thuốc chữa bệnh tốt nhất."
"Đúng là như vậy." Tiểu Trân rất có cảm nhận, trước đây vẫn luôn tự trách mình, cơ thể ngày càng kém, gần đây tràn đầy hy vọng, tinh thân tốt hơn, cô ấy cũng thấy rõ ràng tình trạng cơ thể tốt hơn nhiều: "Cảm ơn chủ quán."
"Không có gì." Có thể giúp mọi người, Diệp Cửu Cửu vẫn rất vui: "Mọi người xem thực đơn đi, hôm nay có san hô máu, rất thích hợp cho người cơ thể yếu."
"Vậy chúng tôi gọi một phần." Bà lão xem thực đơn rồi lại nói: "Còn gọi thêm một phần rong biển trộn, canh cá đầu rồng nấu rong biển."