Chương 440:
Chương 440:Chương 440:
Diệp Cửu Cửu chụp xong thì vừa lúc các bà nhảy quảng trường nghỉ giải lao, cô nắm tay Tiểu Ngư: "Chị nhớ phía trước có rất nhiều xích đu, bãi cát, cầu trượt, em có muốn đi chơi không?"
Cá nhỏ nghe thấy thấy rất thú vị: "Muốn."
Vì vậy, cô nắm tay Tiểu Ngư, chậm rãi đi về phía khu vui chơi dành cho trẻ em, đến nơi thì phát hiện bên này còn có một số sân vận động và dụng cụ thể dục, bên trong chật kín người.
Khu vui chơi cũng không ngoại lệ, xích đu, cầu trượt, bạt nhún, bãi cát, bãi cỏ bên trong đều là trẻ con. Tiểu Ngư nhìn những đứa trẻ đang la hét, lặng lẽ lùi lại vài bước: "Nhiều người quá."
Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống hỏi cô bé: "Muốn đến chơi cùng chúng không?”
Tiểu Ngư lắc đầu, bịt mũi, nhìn đám trẻ con chơi bẩn thỉu kia với vẻ khinh thường: "Chúng đều hôi hôi."
Mùa hè nóng nực, trẻ con chạy nhảy rất dễ đổ mồ hôi, tụ tập lại với nhau giản trực chính là mồ hôi đầy trời, mũi Tiểu Ngư nhạy hơn người thường gấp mấy chục lần, càng ngửi rõ các loại mùi hơn.
"Được rồi, không đi thì thôi, chúng ta ngồi một lát ở bên cạnh." Diệp Cửu Cửu dắt Tiểu Ngư đến ngồi trên ghế bên cạnh.
Tiểu Ngư sợ làm hỏng váy của mình, không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh tập lại những động tác vừa học được.
Bên cạnh có mấy đứa trẻ ba tuổi đang chơi xe trượt tay dừng lại, chúng nhìn chiếc váy phát sáng trên người Tiểu Ngư với vẻ ngưỡng mộ: "Váy của bạn đẹp quá, bạn là công chúa nhỏ sao?”
Bỗng nhiên bị gọi là công chúa nhỏ, Tiểu Ngư liếc nhìn anh trai, thấy anh trai không nói gì, cô bé gật đầu nói: "Mình là công chúa nhỏ."
"Mình cũng muốn làm công chúa nhỏ." Những bé gái khác vô cùng ngưỡng mộ, đưa xe trượt tay trong tay cho Tiểu Ngư: "Mình đổi cái này với bạn."
Tiểu Ngư lặng lẽ giữ chặt váy của mình: "Không đổi."
"Cái này chơi rất vui." Cô bé gái nắm lấy xe trượt tay, nhẹ nhàng đẩy một cái là trượt về phía trước, trượt được vài mét rồi lại quay lại: "Có vui không?”
Tiểu Ngư gật đầu nhưng cô bé vẫn không đổi, đây là Cửu Cửu mua cho cô bé, không thể tùy tiện đưa cho người khác: "Bạn đi mua đi, đây là do Cửu Cửu mua cho mình! Mình không đưa cho bạn đâu!
"Kệ, mình đi bảo mẹ mình mua cho!" Vài cô bé đẩy xe trượt tay chạy đi.
Tiểu Ngư kẹt xỉ khó hiểu nhìn mấy đứa trẻ chạy đi, sao lại chạy mất rồi? Cô bé còn chưa xem đủ xe trượt tay.
"Muốn không?" Người mẹ đủ tiêu chuẩn - Diệp Cửu Cửu là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của con gái mình, cũng nhìn thấy trên mặt cô bé viết đây hai chữ muốn.
"Được không?" Tiểu Ngư khó xử chớp đôi mắt xanh: "Nếu Cửu Cửu khó xử thì thôi."
"Con bé này còn biết tiến lùi nữa." Diệp Cửu Cửu nâng khuôn mặt mũm mĩm của cô bé lên, dùng sức xoa vài cái: "Khen chị đi, khen chị vui rồi chị sẽ mua cho em.”
"Khen Cửu Cửu?" Tiểu Ngư vắt óc suy nghĩ rất lâu: "Em biết rồi! Cửu Cửu đẹp nhất! Xinh nhất! Dễ thương nhất! Đối xử với em tốt nhất! Là bảo bối lớn nhất của em và anh trail"
Diệp Cửu Cửu: ”...
Không cần phải thêm câu cuối cùng.
"Không được nói như vậy, chị có thể nói em là bảo bối của chị, em cũng có thể nói như vậy với chị nhưng chị và anh trai em thì không thể nói như vậy."
Tiểu Ngư khó hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Diệp Cửu Cửu ngượng ngùng nhìn Lăng Dư, tại sao, bởi vì họ không phải là mối quan hệ đó: "Anh giải thích cho em ấy đi?"