Chương 457:
Chương 457:Chương 457:
Lăng Dư nhướng mày, cười đẹp như tranh vẽ.
Anh đẹp đến mức chói mắt, xinh đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ, nụ cười này khiến nhịp tim Diệp Cửu Cửu lại loạn nhịp: "Anh đừng cười nữa.
Tiểu Ngư đang lén ăn cua rất không hiểu: "Tại sao không cho anh cười?"
"Bởi vì cười... không đẹp bằng em." Diệp Cửu Cửu định nói nhưng lại đổi lời.
Nghe thấy câu trả lời này, Tiểu Ngư vui vẻ ừm một tiếng: "Em thích đẹp nhất, anh trai không đẹp bằng em."
Lăng Dư vừa cười vừa không cười nhìn Diệp Cửu Cửu, dường như đã sớm nhìn thấu cô: "Thật sao?”
Diệp Cửu Cửu hơi chột dạ, giơ tay che mặt, che đi đôi tai ửng hồng: "Đúng vậy.
"Chính là như vậy." Tiểu Ngư vui vẻ trong lòng, trượt xe trượt tay về phía sân sau, nhanh như một cơn gió.
Sau khi cô bé đi, nhà hàng lập tức yên tĩnh trở lại, Diệp Cửu Cửu mím môi, do dự uống một ngụm canh cá bạc hâm cùng dạ dày heo thơm ngon: "Đó là tôi dỗ trẻ con."
Lăng Dư khẽ ừ một tiếng: "Vậy là cô thấy tôi cười đẹp hơn?”
"..." Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn anh, đây là lời mà mỹ nhân ngư lạnh lùng xa cách nói ra sao?
Lăng Dư như biết cô muốn nói gì, liền tiếp lời: "Tôi không bị đoạt xá."
Diệp Cửu Cửu khẽ ho một tiếng, không tự nhiên giơ tay vuốt tóc trước trán: "Vậy sao?"
Lăng Dư khẽ ừ một tiếng, dường như rất hài lòng với câu trả lời này.
Diệp Cửu Cửu lặng lẽ đè nén tiếng tim đập thình thịch, lân nữa nhìn mỹ nhân ngư yêu cái đẹp giống Tiểu Ngư này, cô vốn tưởng có thể nhìn thấy nhiều biểu cảm hơn nhưng anh lại cúi đầu.
Cô hơi thất vọng nhưng cũng có thể đoán được nguyên nhân, cô cụp mắt, lại bắt đầu ăn cá bạc nấu với dạ dày heo: "Ăn cơm thôi." Dạ dày heo được rửa rất sạch, không có mùi lạ, nhờ ninh rất lâu nên ăn vào mềm mại có độ đàn hồi, cũng rất dai nhưng không đến mức không nhai được. Nước canh ninh cùng với cá cơm bạc trắng mềm, vị tươi ngon, mỗi ngụm đều rất tươi, rất ngon.
Diệp Cửu Cửu ăn hai bát canh cá bạc hầm dạ dày heo, sau đó ăn một ít sashimi cua và cá đối hấp, ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ, lại sắp xếp nhà hàng thành trạng thái kinh doanh.
Sau khi cắm hoa, Diệp Cửu Cửu tưới nước cho tất cả các loại cây trong nhà, ra ngoài tưới nước cho cây chuối, cô nhìn sang cửa hàng và sân nhỏ có cách cục giống nhà mình bên cạnh, lặng lẽ ghi nhớ số điện thoại cho thuê bên ngoài, sau đó vào nhà vào nhà rồi cô nghiên cứu giá nhà.
Tiểu Ngư vừa chạy đuổi theo đuôi đã đẩy xe trượt tay của cô bé vào nhà: "Cửu Cửu, chị đang xem gì vậy?"
Diệp Cửu Cửu nói: "Xem nhà."
Tiểu Ngư nằm trên đùi cô, lo lắng hỏi: "Chị muốn chuyển đi sao?”
"Không phải." Diệp Cửu Cửu giải thích với Tiểu Ngư: "Những cô dì chú bác đến ăn muốn có phòng riêng yên tĩnh, nhưng họ lại không muốn chúng ta đóng cửa quá lâu, vì vậy chị nghĩ xem có nên mua nhà bên cạnh không."
Tiểu Ngư giọng nói ngây thơ nhắc nhở: "Đắt."
"Thực sự rất đắt." Diệp Cửu Cửu bế cô bé lên: "Nhưng nếu chuyển đến đó thì ở đây sẽ rộng rãi hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể xây một cái hồ lớn, đến lúc đó đổ nước biển vào, em có thể vào đó chơi."
"Vậy thì mua." Tiểu Ngư lập tức không nói đắt nữa: "Không có tiền thì em khóc, dùng trân châu mua."
"Không cần khóc, trước đây em khóc có rất nhiều trân châu." Hơn nữa Diệp Cửu Cửu cũng đã tiết kiệm được không ít tiền, có thể gọi điện hỏi giá.