Chương 487:
Chương 487:Chương 487:
"Không phải." Diệp Cửu Cửu tuy không nỡ nhưng vẫn nói ra một sự thật tàn nhẫn: "Là mặt em."
"Vừa nãy em ngủ gật, úp mặt vào đĩa, in mặt em lên đấy." Diệp Cửu Cửu chỉ vào đĩa thức ăn: "Nếu em không tin, có thể úp mặt mình vào đó, xem có bằng mặt em không.'
Tiểu Ngư đưa tay so sánh mặt mình với mặt trong đĩa, lại so sánh với mặt mình, so sánh xong thì phát hiện thực sự bằng nhau.
Cô bé ngây người ra, chớp chớp đôi mắt xanh biếc long lanh: "Thật sự là em sao?"
Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng ừ: "Đúng vậy, chính là em”
"..." Tiểu Ngư xấu hổ đến mức muốn đào đất chui xuống: "Em in ra thế nào vậy?”
"Em ngủ gật, úp mặt vào đấy." Diệp Cửu Cửu đưa tay gỡ những hạt cơm trên mặt cô bé: "Lần sau có ngủ trưa không?"
Tiểu Ngư áy náy đáp một tiếng ừ: "Ngủ ạ."
Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Bây giờ muốn ngủ hay muốn ăn tối? Muốn ngủ thì chị bế em về ngủ."
'Ăn tối." Tiểu Ngư vội vàng lau mặt, đợi lau sạch hạt cơm rồi ăn hết, sau đó lại câm càng cua lớn gặm, gặm đến kêu rôm rốp: "Em bây giờ không ngủ ạ."
"Được, vậy ăn xong rồi ngủ." Diệp Cửu Cửu múc cơm cho cô bé, ngoài ra còn gắp thêm một ít thịt cá mú, để cô bé ăn cùng cơm.
Diệp Cửu Cửu ăn cá mú, còn chuyên tâm ăn mao huyết vượng hải sản, cay cay thơm ngon, rất thích hợp để ăn khi không có cảm giác thèm ăn sau một ngày bận rộn.
Giờ ăn cơm, điện thoại của cô reo lên, mở ra xem thì thấy là nhà thiết kế hỏi cô về tông màu yêu thích của đồ nội thất mềm.
Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút, trả lời đối phương: "Tông màu gỗ tự nhiên, thích bày một ít hoa màu xanh trắng hoặc cành cây xanh."
Tiểu Ngư nhìn cô vừa gõ vừa chạm vào màn hình điện thoại: "Cửu Cửu, chị đang nói chuyện với ai vậy?” "Đang nói chuyện với chú đeo kính vừa nãy." Diệp Cửu Cửu không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại: "Chú ấy sẽ giúp chúng ta vẽ một ngôi nhà mới.'
Tiểu Ngư lắc lư đôi chân, đưa ra yêu cầu của mình: "Vậy chú ấy đừng quên vẽ cho em một cái hồ bơi."
"Sẽ không quên đâu." Diệp Cửu Cửu tiếp tục trả lời tin nhắn của nhà thiết kế.
Lăng Dư nhìn cô không ngừng trò chuyện với nhà thiết kế, lặng lẽ đẩy đĩa thức ăn về phía cô: "Lạnh rồi."
"Mọi người ăn trước đi." Diệp Cửu Cửu không ngẩng đầu lên, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Tiểu Ngư bất mãn trừng mắt nhìn anh trai: "Anh đừng nói chuyện, đừng làm phiên Cửu Cửu, Cửu Cửu đang làm việc."
Lăng Dư dùng bàn tay to ấn chặt đầu Tiểu Ngư, vô tình đè bẹp sự phản đối của cô bé, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Cửu Cửu: "Là cô nói, nguội rồi thì không ngon nữa.
Tay Diệp Cửu Cửu đang trả lời tin nhắn khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Dư, trên mặt anh lộ ra vẻ cẩn thận, cô nhẹ nhàng mím môi, kìm nén ý định hỏi lại một lân nữa, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống, cúi thấp hơn cả trước.
Lăng Dư nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, trong lòng bất lực thở dài.
Diệp Cửu Cửu mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài, cô mím môi, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục trao đổi với nhà thiết kế, qua lại như vậy cho đến khi ăn tối xong mới dừng lại.
Đặt điện thoại xuống, cô dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, quét dọn trong ngoài một lượt, sau khi bận rộn xong thì lấy một miếng thịt cá ngừ và vài miếng thịt bạch tuộc còn lại trong tủ lạnh mang đi tặng Lưu nãi nãi.