Chương 557:
Chương 557:Chương 557:
Diệp Cửu Cửu nhìn cái đầu to như cái cày của nó, to như vậy mà cũng bị cuốn vào, vận khí thực sự không tốt.
Cô lấy con cá đuối mũi dài có thể ăn được này ra, đặt vào thùng lớn bên cạnh, sau đó tiếp tục kiểm kê tủ lạnh.
Bên dưới tủ lạnh có hai loại tôm khác nhau, một loại trông hơi giống ve sầu là tôm mũ ni, lưng nó hơi giống tôm quạt đã xuất hiện trước đó nhưng chân và đầu phía trước thì không giống.
Loại tôm mũ ni này có vị giống tôm hùm, ăn rất ngon, giá cũng gần bằng tôm hùm, Diệp Cửu Cửu đếm thử, có mười tám con, mỗi con nặng khoảng năm cân.
Một loại tôm khác là tôm caridea rất hiếm, đầu tôm trông giống như mào gà, toàn thân màu đỏ tươi, đẹp và bắt mắt như tôm quỷ đỏ.
Những con tôm caridea này cũng có khoảng hai mươi con, kích thước rất lớn, mỗi con dài bằng nửa cánh tay cô, nặng khoảng năm sáu cân, tôm caridea lớn như vậy rất hiếm.
Diệp Cửu Cửu chuyển những con tôm quý giá này vào bể cá, cuối cùng kiểm kê lại đáy tủ lạnh, phát hiện còn một số con cá bạc nhỏ, kích thước rất nhỏ, dài bằng ngón út của trẻ con, ngoài ra số lượng cũng không nhiều, cộng lại không đến một trăm con.
Kiểm kê xong những con cá biển này, Diệp Cửu Cửu lại lau sạch tủ lạnh, rửa tay rồi tắt đèn, bước ra khỏi bếp thì thấy trời đã hơi sáng.
Trời đã sáng.
Diệp Cửu Cửu cũng không ngủ được nữa.
Cô trực tiếp thay một bộ quần áo, bắt đầu viết thực đơn, viết xong thực đơn thì sớm gửi cho chủ quán cửa hàng rau.
Đợi Tiểu Ngư tỉnh dậy, Diệp Cửu Cửu hiếm khi rảnh rỗi đưa hai người ra ngoài ăn sáng, ăn bánh bao thịt lợn nhỏ bên ngoài, vỏ mỏng nhân nhiều, nước dùng cũng rất tinh tế, cắn một miếng toàn là thịt tươi nhưng lại tươi mà không ngấy, rất ngon.
Tiểu Ngư ăn rất ngon miệng, ăn hết hai phần, ăn xong cô bé lau miệng đầy dầu mỡ: "Cửu Cửu, món này ngon, ngày mai lại đến." Diệp Cửu Cửu cũng thấy không tệ: "Có thời gian thì lại đến."
Tiểu Ngư ừm ừm hai tiếng: "Em có thời gian."
"Được, em có thời gian thì đến." Diệp Cửu Cửu cười nắm tay Tiểu Ngư mặc váy ngủ, còn mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng đi đến cửa, đợi Lăng Dư trả tiền xong thì cùng nhau về.
Trên đường về, Tiểu Ngư cũng nắm tay Lăng Dư: "Anh, em nắm tay anh, kẻo anh lạc mất."
Cô bé nắm tay từng người một, nhảy tưng tưng về nhà, về đến nhà thì chạy thẳng vào bếp: "Cửu Cửu, con cá vui vẻ mà chị nói đâu rồi?"
"Là con này." Diệp Cửu Cửu chỉ vào cá nóc, dùng vợt nhỏ vớt cá nóc lên, nhẹ nhàng chạm vào cá nóc thì nó đã phông thành một quả bóng.
"Nó to quá." Tiểu Ngư kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, đưa tay chọc vào bụng trắng của cá nóc: "Bên trong là khí sao?"
Cá nóc bị chọc đến mức phun nước ra, Tiểu Ngư kinh ngạc đến mức há hốc mồm: "Nó còn biết phun nước, vui thật."
"Thực sự rất vui." Diệp Cửu Cửu thả cá nóc về bể: "Em ở đây xem đi, nhưng đừng thò tay vào, cẩn thận bị gai đâm."
"Vâng." Tiểu Ngư trả lời dứt khoát nhưng chỉ nhìn thôi thì làm sao đủ? Vì vậy cô bé bắt đầu chơi với cá nóc, vớt lên rồi thả xuống, cuối cùng cả bể cá đều là những quả bóng trắng phồng to.
Cá nóc vô dụng: xxxI!
Lũ cua còn sống sót trong bể cá vui đến phát điên: Oa oa, tiểu tổ tông rốt cuộc cũng quên chúng rồi, hay quá đi.
Niêm vui của mấy con cua này còn chưa được bao lâu thì Diệp Cửu Cửu đã đến xử lý đống cá nóc này rồi.