Chương 595:
Chương 595:Chương 595:
"Không biết." Lăng Dư cũng không biết, bây giờ cũng không muốn nghĩ đến, anh nắm chặt tay Diệp Cửu Cửu, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô. Diệp Cửu Cửu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, cong môi cười: "Đẹp nhỉ."
"Em chỉ hơi không nỡ để hai người rời đi." Trước đây Diệp Cửu Cửu còn thấy thử một lần là đủ nhưng sau khi thử rồi lại muốn nhiều hơn: "Em có vẻ tham lam quá.'
Lăng Dư cũng vậy: "Anh sẽ đưa em ra biển."
Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, bất kể có thể đi hay không, có bị chết đuối hay không nhưng câu trả lời này khiến cô hài lòng, cô nhẹ nhàng lắc tay anh, tâm trạng vui vẻ bước về phía trước.
Mọi người từ từ đi đến trước cửa nhà, mưa đã bắt đầu rơi lất phất, Tiểu Ngư chạy vào nhà, cô bé nhanh chóng giữ chân, sau đó nhấc chân lên xem đuôi của mình: "Vẫn chưa biến ra."
"Tiểu Ngư bây giờ càng ngày càng lợi hại rồi." Diệp Cửu Cửu biết Lăng Dư vẫn luôn dạy cô bé cách kiểm soát, cô bé cũng rất cố gắng, bây giờ đã có thể kiểm soát trong thời gian dài.
"Em siêu lắm." Tiểu Ngư nhảy tưng tưng chạy về phòng, chạy được vài bước thì quay lại nói với Lăng Dư: “Anh trai dạy em, anh trai cũng siêu nhất."
Lăng Dư cong môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu Ngư nói xong lại quay người chạy đi, đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi, Diệp Cửu Cửu cũng mệt cả ngày, tắm rửa xong thì về phòng nghỉ ngơi, trước khi đóng cửa sổ, cô vẫy tay với Lăng Dư.
Đợi anh đi đến, cô kiếng chân, người nghiêng về phía trước, lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng anh: "Ngủ ngon."
Mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, Lăng Dư cụp mắt cười đáp một tiếng: "Ngủ ngon."
Đóng cửa sổ, trong tiếng mưa ngủ rất ngon.
Trong mơ, Diệp Cửu Cửu lại mơ thấy vùng đất nở đầy hoa lan biển, cô đi theo biển hoa đến trước một cung điện bỏ hoang, phía trước có một số tượng đá đổ, mơ hồ nhìn thấy có vài phần giống cô, cô đang muốn đến gần xem kỹ hơn thì một sức mạnh vô hình đẩy cô ra khỏi giấc mơ. Diệp Cửu Cửu tỉnh dậy, tim đập thình thịch, đột nhiên có cảm giác khó thở, cô co ro người lại một lúc lâu mới hồi phục.
Hồi phục lại thì cô không ngủ được nữa, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, mơ một lần thì thôi, còn mơ đi mơ lại nhiều lần, cô dù có vô tư đến mấy cũng thấy kỳ lạ.
Diệp Cửu Cửu nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng không khỏi đoán già đoán non, chẳng lẽ cha mẹ cô là người ở biển? Nhưng cô không có đuôi cũng không có vây, rốt cuộc có liên quan gì?
Cô lại nhớ đến giấc mơ của mình, có phải phải vào cung điện bỏ hoang mới biết được sự thật không?
Diệp Cửu Cửu nhắm mắt lại, cố gắng mơ thêm một lần nữa nhưng nửa đêm sau đó không mơ thấy gì, cuối cùng cô thất vọng tỉnh dậy: "Haiz."
Theo Tiểu Ngư vừa tỉnh dậy lật người, ôm chầm lấy cô, áp sát vào người cô: "Cửu Cửu đừng thở dài."
Diệp Cửu Cửu ôm chặt cô bé, nhẹ nhàng vỗ vào mông tròn vo của cô bé, cảm giác thật thích: "Sáng nay muốn ăn gì?"
Tiểu Ngư suy nghĩ một chút: 'Lẩu."
Diệp Cửu Cửu từ chối: "Lẩu cay quá, sáng ăn nhạt một chút."
"Chúng ta ăn bún giấm chua lòng lợn đi."
Tiểu Ngư không khỏi tò mò: "Lòng lợn là gì?"
Diệp Cửu Cửu nói với cô bé: "Lòng lợn là ruột đựng phân của lợn."
"... Không ăn, thối lắm." Tiểu Ngư lập tức nói không: "Ăn vào chúng ta sẽ rất thối."
"Thực sự rất ngon." Diệp Cửu Cửu cố gắng dụ dỗ Tiểu Ngư nếm thử.