Chương 613:
Chương 613:Chương 613:
Miếng thịt tuy nhỏ nhưng cũng là một tấm lòng, Tiểu Ngư lặng lẽ đặt miếng thịt vào lòng Diệp Cửu Cửu: " Cửu Cửu, chị ăn nhé."
"Cảm ơn, chị cắt xong là ăn ngay." Diệp Cửu Cửu tiếp tục cắt sườn cừu, cắt xong thì đẩy về phía Lăng Dư, sau đó mới bắt đầu thưởng thức thịt cừu mà anh em cô bé đưa cho mình.
Sườn cừu nướng bên ngoài cháy xém bên trong mềm mại, ngửi thấy có mùi thơm nồng của gia vị thìa là, Diệp Cửu Cửu cắn một miếng nhỏ, thịt sườn cừu dính một lớp màng gân, nạc mỡ xen kế, ăn rất dai nhưng nhai thêm vài lần lại thấy thịt rất mầm, hắn là đã hầm trước rồi mới nướng.
Diệp Cửu Cửu ăn kèm với xà lách, thấy thịt cừu tối nay rất ngon: "Rất ngon."
Tiểu Ngư gặm sườn cừu, miệng đầy đầu mỡ phụ họa: "Em cũng thấy thế"
"Giá mà ở chỗ chúng ta cũng có thì tốt."
Lăng Dư lau tay: "Có cừu, chỉ là mọi người không biết làm."
Mắt Tiểu Ngư sáng lên, lập tức đưa ra chủ ý cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, sau này chị đến đó làm, bảo họ dùng ngọc trai mua."
"Được." Diệp Cửu Cửu không cho rằng mình có thể đến đáy biển, dù sao thì cứ dỗ cô bé trước đã.
Ba người ăn xong thì cũng gân tám giờ, còn sớm, trả tiền xong, Diệp Cửu Cửu dẫn hai người đi dạo một vòng, cô nhìn thấy những bộ quần áo thu đông đang giảm giá, mua cho Tiểu Ngư và Lăng Dư mỗi người mấy bộ.
Mua quân áo xong thì ba người đi ra ngoài, cửa ra vừa vặn đối diện với khu vui chơi dành cho trẻ em, bên trong truyền đến tiếng la hét âm ï.
"Bọn họ đang bị đánh sao?" Tiểu Ngư sợ hãi dừng chân, cẩn thận kiễng chân nhìn xuống qua khe hở của kính chắn lan can, phát hiện không phải bị đánh, mà là có rất nhiều trẻ em đang chơi trong sân chơi có nhiều bóng biển.
Xác nhận không phải bị đánh, Tiểu Ngư ngưỡng mộ nhìn những đứa trẻ đang nhảy nhót trên bạt lò xo, quay đầu nhìn Diệp Cửu Cửu, đôi mắt xanh biếc đảo tròn, muốn nói nhưng không dám nói.
Diệp Cửu Cửu lập tức hiểu cô bé muốn làm gì: 'Muốn chơi không?"
Tiểu Ngư ừm ừ: "Trông có vẻ rất vui." Diệp Cửu Cửu nghĩ Tiểu Ngư chưa từng chơi lần nào nên để cô bé đi chơi: "Muốn chơi thì đi chơi đi."
Tiểu Ngư sờ túi tiền lẻ của mình, bên trong có một trăm đồng tiền lẻ mà Diệp Cửu Cửu đưa: "Có đắt không? Tiền của em có đủ không?"
Lăng Dư nhìn cô bé cái gì cũng phải hỏi: "Tự đi nhận chữ."
"Ồ." Tiểu Ngư tự mình vịn cầu thang đi xuống, xuống cầu thang rồi chạy đến vị trí khu vui chơi, nhìn chằm chằm vào tấm biển dựng ở cửa, trên đó hình như viết là 88, cô bé quay đầu hỏi nhân viên: "Chị ơi, đây có phải là 88 không?”
"Đúng vậy." Nhân viên cúi xuống hỏi Tiểu Ngư: "Em có muốn vào chơi không?”
"Chờ một chút." Tiểu Ngư quay đầu chạy đến bên Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "Đủ để em chơi nhưng em chỉ có một trăm, không đủ để dẫn anh chị đi cùng."
"Em vào chơi là được, chúng ta không đi." Diệp Cửu Cửu ngôi trên ghế ở lan can: "Chúng ta phải ở đây đợi em, số tiền còn lại em mua trà sữa cho chúng ta uống được không?”
Tiểu Ngư thấy như vậy cũng được: "Cũng phải mua cho em."
Diệp Cửu Cửu nhắc nhở cô bé: "Số tiền còn lại của em chỉ đủ mua hai cốc."
Thực ra một cốc cũng không mua được.
Tiểu Ngư cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng gật đầu nói được: "Vậy anh chị đừng chạy lung tung nhé, em sợ không tìm thấy anh chị."