Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi (Dịch Full)

Chương 634 - Chương 634:

Chương 634: Chương 634:Chương 634:

Lăng Dư trâm mặc, khiến người ta không thể phân biệt thật giả: "Vì không thể ném người đó vào ngục."

Tiểu Ngư không hiểu gì ở bên cạnh phụ họa: "Hắn là kẻ xấu, làm Cửu Cửu bị thương tay, phải ném hắn vào ngục cho cá mập lớn ăn."

Nhìn thấy hai người đều bảo vệ mình, tâm trạng Diệp Cửu Cửu rất tốt, cảm thấy tay không đau chút nào, cô cười nhìn Tiểu Ngư bên cạnh: "Vừa nấy em kêu đau, tay có bị kẹp không?”

“Bình thường chúng không dám kẹp em, sao tự nhiên lại kẹp em?”

"Không có." Tiểu Ngư nghĩ đến con cua mặt hổ đó là tức giận: "Lúc đầu nó rất ngoan, đột nhiên lại nhảy loạn xạ, giống như phát điên vậy, em muốn đè chúng xuống, chúng liên kẹp em.

Nghe vậy, Lăng Dư lại nhìn vết máu trên mặt đất, anh không nói gì, chỉ giúp Diệp Cửu Cửu băng bó, sau đó giơ tay giúp cô vuốt lại mái tóc ướt sũng trước trán: "Lau khô đi, kẻo bị lạnh."

"Cửu Cửu, em đi lấy khăn." Tiểu Ngư quay người chạy về sân sau lấy khăn ra: "Cửu Cửu, em lau cho chị, anh trai lau không thoải mái."

"Em quá thấp." Lăng Dư ném một chiếc khăn lên đầu Tiểu Ngư, sau đó đi đến sau lưng Diệp Cửu Cửu giúp cô lau tóc, động tác rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không thô lỗ như khi lau tóc cho Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư tức giận kéo khăn trên đầu xuống, tức chết mất, anh trai xấu xa.

Diệp Cửu Cửu cong môi, tận hưởng sự dịu dàng của Lăng Dư trước khi rời đi.

"Cửu Cửu, cháu không sao chứ?" Lưu nãi nãi vội vàng từ công viên chạy về, vừa vào đã bắt đầu quan tâm cô, khi thấy Lăng Dư đang giúp cô lau tóc, lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng của mẹ vợ nhìn con rể: "Sao lại làm ướt tóc thế?"

Diệp Cửu Cửu không nói là mình ngã xuống nước: "Chỉ gội đầu thôi."

"Bà còn tưởng là những kẻ vô liêm sỉ đó tạt nước vào cháu." Lưu nãi nãi nhìn cánh cửa chỉ còn lại khung cửa: "Bọn họ thật sự quá vô liêm sỉ, không ăn được thì thôi, tại sao lại phải làm vậy? Biết thế thì không cho họ ăn."

"Cửu Cửu, cháu bị sao không nói với bà, bà đến mắng họ, nếu không phải bà xem điện thoại thấy bọn họ nói, bà còn không biết là có những kẻ xấu bụng như vậy.'

Diệp Cửu Cửu lúc này mới chú ý đến việc mẹ của Lạc Lạc đã nói chuyện này trong nhóm điện thoại, Cao Viễn, Chu Chu, v. v. đã rời đi trước đó đều rất tức giận: "Không ăn được thì phá rối, thật quá đáng!"

"Tôi rất tức giận! Những người này không biết ơn sao? Chỉ vì không được ăn mà chặn cửa, trong đầu toàn chứa mùn cưa à?”

"Đúng vậy, hôm nay không ăn được thì ngày mai xếp hàng lại không được sao? Ngày mai, ngày kia đều có cơ hội, nhất định phải chen vào một ngày sao? Muốn gì chứ?"

"Quá đáng nhất là nhất định phải chặn cửa chủ quán, nói rằng chủ quán để dành bán cho người giàu, không cho họ ăn."

"Nếu chủ quán cố tình để dành bán cho người giàu thì chúng ta đều ngủ cũng cười tỉnh, ít nhất không phải xếp hàng."

"Tôi cũng không muốn xếp hàng, hy vọng sau này chủ quán đừng bán cho những người đó nữa.

"Nói thật, không nên cho họ ăn, ăn xong còn bị quấy rối."

"Buổi trưa mẹ tôi còn lo họ sẽ làm loạn vì không được ăn, không ngờ lại nhanh như vậy.

"Những người này cũng không nghĩ, đắc tội với chủ quán, sau này chủ quán không bán cho họ, họ sẽ ăn hải sản ở đâu? Chỉ biết lợi trước mắt, đáng đời chúng không được ăn.'

"Thật sự quá hấp tấp, tôi hiểu mọi người đều vội nhưng vẫn phải tuân theo quy định, chủ quán không giới hạn số lượng đặt trước, cũng không ngăn mọi người ghép bàn, chỉ là truyên đạt một tín hiệu thân thiện, sao những người này lại không hiểu chứ?"
Bình Luận (0)
Comment