Ân Thiên Sở sớm đã thấy không có gì lạ đối với loại thủ đoạn của Lục Bình giữa hời hợt đánh nát sự tôn nghiêm các loại pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, mà đem toàn bộ lực chú ý đặt vào chiếc nhẫn trữ vật sau khi nó vỡ vụn, tránh khỏi không gian mảnh vụn cắt và thôn phệ, ném tung các loại vật phẩm ra bốn phía.
- Không hổ là thánh địa đại tu sĩ, đồ vật trong chiếc nhẫn trữ vật bị không gian mảnh vụn hư hại một phần vẫn có thể còn dư lại nhiều như vậy!
Chính là người lạnh lùng như Ân Thiên Sở sau khi thấy tự nguyên tu luyện phong phú như vậy cũng khó mà che giấu sự không yên trong lòng. Lực chú ý của Lục Bình lại đặt trên hai cái Hán Bạch Ngọc bồ đoàn cùng với một cái ngọc giản.
Trong lúc vô ý Lục Bình đánh vỡ đám người Cốc đại tu sĩ đạo đàn thế giới tìm kiếm Hán Bạch Ngọc bồ đoàn bọn họ đã tìm được ba cái, hiện giờ chỉ còn lại có hai cái Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, còn dư lại có thể bị phá bể nát khi chiếc nhẫn bể nát.
Ân Thiên Sở nhìn thấy Lục Bình đem hai cái Hán Bạch Ngọc bồ đoàn thu vào, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ngũ Hành tổng thu tập những thứ Hán Bạch Ngọc bồ đoàn có ích lợi gì? Vật này thần diệu tựa hồ chẳng qua là bên trong đạo đàn thế giới, không bằng chúng ta tìm chỗ bí ẩn giấu đi. Ngày sau lần nữa tiến vào đạo đàn thế giới này có thể trực tiếp lợi dụng bồ đoàn đó dẫn dắt linh mạch tu luyện.
- Ngươi tự nhìn xem!
Lục Bình ném ngọc giản cầm trong tay tới trong tay của Ân Thiên Sở.
Ân Thiên Sở hồ nghi đem thần niệm ngâm vào trong ngọc giản, sắc mặt rất nhanh sau đó trịnh trọng lên, hộ ra một hơi, nói:
- Thì ra là như vậy, không nghĩ tới Hán Bạch Ngọc bồ đoàn lại là một chi tiết trọng yếu để Ngũ Hành tông có thể giữ vững Thuần Dương tu sĩ truyền thừa. Chẳng qua là không có Càn Khôn Bảo Đỉnh, chúng ta coi như lấy được Hán Bạch Ngọc bộ đoàn cũng không dùng được nha!
Lục Bình cười nói:
- Ai biết được, sau này nói không chừng sẽ đem ra sử dụng được.
- Còn có hai viên Khánh Âm Toái Thạch, vận khí của người này thoạt nhìn dường như cũng không tệ!
- A, trong cái ngọc giản này ghi lại xem ra là thất tổ chân ngôn mà năm người bọn họ thu tập được, không ngờ lại có đến tám chín câu.
Lục Bình nhìn Ân Thiên Sở biểu lộ vui mừng liên tiếp, cười nói:
- Bọn họ có năm người, mỗi người đem thất tổ chân ngôn lấy được hỗ tương trao đổi lẫn nhau, nếu lại có người may mắn trấn áp mấy đạo ý niệm của thất tổ bên trong đá vụn, lấy được tám chín câu chân ngôn dường như đã quá lắm rồi.
Ân Thiên Sở gật đầu một cái, nói:
- Tuy nhiên bây giờ tất cả thuộc về chúng ta!
Hai người tiếp tục dọc theo lộ tuyến Thiên Thành lão tổ lưu lại tìm kiếm đám ba phái tu sĩ Thiên Huyền tông. Tuy nhiên lúc này Lục Bình lại phân ra một đạo thần niệm phủ xuống bên trong tâm hạch không gian.
- Linh Lung, bí thuật nhắc tới bên trong người có nhớ không?
Lục Bình đem cái ngọc giản nói rõ chỗ dùng của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn giao cho Linh Lung.
Linh Lung cẩn thận tra xét một phen, đáp:
- Phía trên này nhắc tới một ít thứ dường như cũng có chút ấn tượng, nhưng chỉ là một ít đồ vật bể nát thôi. Đúng rồi, ngài nên hỏi một câu với con Đường Lang cùng Mạc Ly muội tử. Ban đầu chém chết đầu Thủy Viên Khí Linh, chỗ tốt hai người bọn họ được nhiều nhất, những thứ đồ này tất nhiên là bị khí linh của Càn Khôn Tửu Đỉnh lấy linh tính tinh hoa tự thân tới ghi nhớ. Mà linh tính tinh hoa của Thủy Viên Khí Linh tất nhiên đều trên người của hai người bọn họ.
Lục Bình thật ra thì cũng chỉ ôm ý tưởng thử nhìn một chút hỏi thăm Linh Lung. Lục Bình đã từng nghe Đường Lang Ngũ Hành tổng thu góp Hán Bạch Ngọc bồ đoàn có diệu dụng khác. Như vậy, trong tay người nào có giấu Hán Bạch Ngọc bồ đoàn thì càng giữ bí mật không để chi người khác biết.
Hai người lần nữa đi ra mười mấy dặm, thấy chân trời có mười mấy đạo độn quang bay tới, tới gần trước chính là Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông cùng với Chân Linh phái tu sĩ. Trong hơn mười đạo độn quang đó, bay ở phía trước nhất rõ ràng là Thiên Thành lão tổ.
Thấy được Lục Bình cùng Ân Thiên Sở không sao, Thiên Thành lão tổ mừng rỡ. Còn Khánh Ly lão tổ cùng với một vị đại tu sĩ của Thiên Nguyệt tông sau lưng hiển nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bình cùng Ân Thiên Sở thấy hai phái tiền bối tu sĩ, đồng bối hảo hữu, lúc này mới tìm một chỗ trú địa tạm thời khác. Thiên Nguyệt tông vị đại tu sĩ mới hơi mang vẻ áy náy hỏi:
- Hai vị tiểu hữu chưa từng gặp phải nguy hiểm gì chứ?
Lục Bình cười hỏi lại:
- Là Ngũ Hành tông bốn phái năm đại tu sĩ đó sao?
Sắc mặt của vị đại tu sĩ đó trắng nhợt, nói:
- Các ngươi đều biết rồi, ai, tông môn bất hạnh, xuất hiện một ác đồ như vậy, liên lụy hai vị rồi!
Một bên Khánh Ly lão tổ lại ngạc nhiên hỏi:
- Nhìn hai vị không việc gì, chẳng lẽ nói trước đó đã phát hiện âm mưu của năm người kia?
Lục Bình khẽ cười đáp:
- Không phải là sớm phát hiện, mà là thừa dịp khi năm người chưa tạo thành hợp vậy xông đi ra!
Ân Thiên Sở ở một bên lạnh lùng nói:
- Họ Cốc đó đã bị Lục sư huynh đánh thẳng làm bị thương nặng rồi!
Lưỡng Đoạn nói qua, khí linh đang lúc cắn nuốt lẫn nhau có thể sẽ nhận được một phần trí nhớ của đối phương. Nhưng đại đa số thời điểm lấy được đều là một ít thứ bể nát, cũng không có tác dụng gì quá lớn, vì vậy Lục Bình cũng không quá mức để ý.
Tuy nhiên nếu dính đến đường tắt lên cấp Thuần Dương, hoặc là nói coi như là một hạng phương pháp thủ xảo, cái này coi như cũng không phải Lục Bình không coi trọng. Từ trong ngọc giản mà Lục Bình lấy được nhìn qua, Ngũ Hành tổng mặc dù có thể đi bảo đảm bản phái Thuần Dương tu sĩ truyền thừa không đoạn tuyệt, loại bí truyền của Ngũ Hành tông có chừng lập công lớn. Nếu như Lục Bình thật đúng là có thể nắm giữ loại bí pháp này, có thể làm được tới thời đại có ít nhất một vị Thuần Dương trấn giữ, như vậy địa vị đại hình tông môn của Chân Linh phải tất nhiên vững như bàn thạch.
Không nghĩ tới Linh Lung dưới Lục Bình nhắc nhở quả thật đối với lần này có chút trí nhớ bể vụn. Đây khiến cho Lục Bình mừng rỡ như điên, vội vàng hỏi thăm Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly.
Mạc Ly không chờ Lục Bình tới hỏi, đã đem tin tức có liên quan lợi dụng Càn Khôn Tàu Định thi triển Thuần Dương bí thuật trong trí nhớ một cổ não giao cho Lục Bình. Mặc dù vẫn như cũ vẫn bể vụn, nhưng hiển nhiên nếu so với nội dung trí nhớ của Linh Lung phải phong phú tường thực hơn.
- Còn kém Đường Láng, nó hiện tại đang ở chỗ của Khương sư bá, chỉ có thể đợi đến sau khi ra khỏi đạo đàn thế giới này sẽ đi hỏi thăm, chỉ mong thứ mất đi có liên quan bộ bí thuật này không phải quá nhiều.
Nghĩ tới đây, Lục Bình hướng bên cạnh Ân Thiên Sở hỏi:
- Ân sư đệ có từng tìm được tung tích của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn không?
Ân Thiên Sở lắc đầu đáp:
- Trong tay của Lôi lão lục dường như cũng một tòa, nhưng mà Hán Bạch Ngọc bồ đoàn bởi vì tác dụng ở tu luyện giới hoàn toàn kém so với tác dụng ở đạo đàn thế giới. Vì vậy rất nhiều danh môn đại phái có thể thường xuyên ra vào đạo đàn thế giới đều sẽ đem thu góp Hán Bạch Ngọc bồ đoàn giấu trong đất bí ẩn của đạo đàn thế giới. Cứ như vậy, đợi đến lần sau tiến vào đạo đàn thế giới, có thể tác dụng một cái linh mạch tiến hành tu luyện. Lần này người lấy loạn phù đưa tin đạo đàn thế giới tu sĩ, cơ hồ tất cả mọi người đều đã biết được