Lục Bình cười cười ranh mãnh, hỏi:
- Muốn biết sao?
Thiên Dũng vội vàng gật đầu một cái, đáp:
- Những năm này đừng nói ở Bắc Hải tu luyện giới, coi như là bên trong bản phái cũng không mấy người biết lão Diều ta hiện giờ đã là pháp tướng tu sĩ, một mực coi chừng một đảo bị hủy nát như vậy cũng không biết làm gì. Tâm lý này cũng không kìm nén đến hoảng lên!
Lục Bình cười ha ha nói:
- Chỉ cần sự huynh người vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp, tác dụng của Duyên Khôn đảo người hiển nhiên sẽ biết được. Nhưng mà điều trên đảo này cũng không phải chỉ có mình ngươi một vị pháp tướng tu sĩ, trong ngày thường rất có thể cùng hai người bọn họ so tài.
Thiên Dũng tức giận thu liễm ý vội vàng trên mặt, nói:
- Vốn cũng là tiêu khiển ta, hải pháp tướng khác trên đảo này, một là Thiên Sâm sự thúc, một là Thiên Tuệ sự tỷ, so tài thế nào được!
Lục Bình nghe vậy sửng sốt, hỏi:
- Thiên Tuệ sư tỷ cũng trên đảo sao?
Thiên Dũng thở dài một cái, đáp:
- Ở đây, còn có nhi tử của nàng cũng ở đây. Sau khi Thiên Điền sư huynh vẫn lạc, Thiên Tuệ sự tỷ liền đến trên đảo này, sau đó nhất mực không hề đi ra ngoài.
Lục Bình sửng sốt, hỏi:
- Thiên Tuệ sự tỷ cũng có ở trên đảo?
Hai người bái kiến Thiên Sâm lão tổ sau đó liền đi bái phỏng Thiên Tuệ. Hai người tới một chỗ bên trong rừng cây, đúng dịp thấy một vị mỹ phụ ba mươi tuổi đang chỉ điểm một vị thanh niên tu sĩ chừng hai mươi tuổi tu luyện kiếm thuật.
Thiên Dũng cùng Lục Bình hai người đứng bên ngoài rừng cây nhìn thiếu niên nọ luyện kiếm. Thiếu niên nọ lúc này bất quá đoán đan sơ kỳ tu vi, luyện kiếm pháp chính là Chân Linh phái truyền thừa một bộ mộc chúc tính kiếm thuật bình thường gọi là “Xuân hiểu”, tới chỗ cao thâm cũng có thể thành tựu một môn tiểu thần thông kiếm thuật.
Hai người hôm nay đều là pháp tướng lão tổ, cao cấp tu sĩ điển hình của tu luyện giới, đối với một tên đoán đan tiểu tu dĩ nhiên nhìn một cái liền xem thấu gốc rễ.
Thiên Dũng cười “hắc hắc” nói:
- Tiểu tử này cũng có chút thiên phú, bồi dưỡng tốt một phen, ngày sau đệ tử đời thứ tư thành tựu pháp tướng kỳ có thể có một chỗ ngồi của hắn. Như vậy cũng coi là Thiên Điền sư huynh có người nối nghiệp!
Thiếu niên nọ diễn luyện xong một bộ kiếm thuật, Thiên Tuệ thuận miệng chỉ điểm một phen. Nàng tuy không phải tu luyện kiếm thuật, nhưng rốt cuộc tu vi hiện rõ ở đó, chỉ điểm một tên đoán đan kỳ tu sĩ hiển nhiên không có vấn đề gì.
Lục Bình cùng Thiên Dũng đi vào rừng cây. Thiên Tuệ xoay người nhìn sang thấy được là Lục Bình nhất thời lộ ra một chút vẻ kinh ngạc. Thiếu niên nọ dĩ nhiên nhận biết Thiên Dũng, những năm này ẩn cư trên Duyên Khôn đảo, hắn cũng không ít được vị sư thúc này chỉ điểm. Tuy nhiên hắn đối với Lục Bình hiển nhiên cũng không phải là quá quen thuộc.
- Ra mắt sư tỷ!
Thiện Tuệ vốn là Thiên Cầm lão tổ môn hạ đại đệ tử, Lục Bình cùng Tiêu Dao Trùng Hoa nhất mạch tu sĩ cũng sẽ không xưng là “Sư tẩu”, mà là gọi “Sư tỷ“.
- Thiên Bình sự đệ, sao người tới Duyên Khôn đảo?
Thiện Tuệ chỉ chỉ Lục Bình trước người nói với thiếu niên bên người:
- Còn không mau mau ra mắt người Thiên Bình sự thúc!
Thiếu niên ngay từ lúc biết được người trước mắt chính là “Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên” đại danh định đình của bản phái đã sửng sốt, nghe mẫu thân mình phân phó, lúc này mới hoảng hốt vội nói:
- Đệ tử Huyền Hoa ra mắt Thiên Bình sự thúc!
Những năm này bởi vì danh hiệu “Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên” của Lục Bình danh chấn toàn bộ tu luyện giới. Trong Chân Linh phải tu sĩ đời thứ tư, thứ năm nghiễm nhiên đã là sự tồn tại truyền kỳ. Mà ảnh hưởng lớn nhất đối với Chân Linh phái hậu bối đệ tử chính là tập luyện kiếm thuật của người này càng ngày càng nhiều.
Lục Bình gật đầu cười, đột nhiên hỏi:
- Kiếm thuật tu vi của người xem ra cũng khá trong cùng cấp đệ tử, hôm nay có bái người nào vi sư chưa?
Huyền Hoa thần sắc buồn bã, đáp:
- Đệ tử từ trước đến giờ đi theo phụ thân tu luyện.
Lục Bình gật đầu một cái, thở dài nói:
- Kiếm thuật tu vị của ngươi hôm nay đã đến bình cảnh, Xuân hiếu kiểm thuật đó không luyện cũng được, chung quy không thể thành tựu bao lớn, sẽ còn cầm giữ nhãn giới kiến thức trên kiếm thuật của ngươi, ngày sau tỉnh ngộ muốn tránh thoát cũng phiền toái. Những ngày này ta đang có một số việc muốn làm, môn hạ đệ tử không có bên người rất nhiều bất tiện. Ngươi ở thủ hạ ta nghe dùng, có thể nguyện ý hay không?
Có thể ở bên người Bắc Hải Thủy Kiếm Tiền đích thân dạy dỗ, Huyền Hoa dĩ nhiên dùng mọi cách nguyện ý, nhưng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía mẫu thân một bên.
Lục Bình cười nói:
- Sư tỷ, mấy ngày này muốn mượn nhi tử của tỷ dùng một chút, kính xin sư tỷ chấp thuận!
Thiện Tuệ dĩ nhiên biết Lục Bình đây là có ý bồi dưỡng con trai của mình, trong lòng cảm kích, vội vàng nói:
- Sư đệ nói lời này, Huyền Hoa có thể bên người sư đệ nghe dùng là phúc khí của nó!
Lấy thân phận địa vị hiện giờ của Lục Bình, đừng bảo là một hậu sinh văn bối, chính là đồng bối đệ tử đời thứ ba cũng chưa chắc phù hợp với hai chữ “Đề huề” của Lục Bình.
Ba người hàn huyên một phen, Lục Bình bấy giờ mới nói:
- Thời gian không còn sớm, cũng nên đi nhìn một chút Đặng sư đệ hôm nay chuẩn bị như thế nào.
Chân Linh phái trận pháp nhất mạch từ trước đến giờ coi trọng Huyền Thần chân nhân, là một vị trận pháp tông sư duy nhất hàng đầu của Chân Linh phái, Huyền Thần chân nhân những năm gần đây đem toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc sửa chữa các loại trận pháp phù trận trên báo thuyền.
Tuy nhiên sau khi Lục Bình đem Đặng Minh từ Nam Hải tiến cử đến Chân Linh phái, Huyền Thần chân nhân càng thêm sùng bái với trận pháp tu vi của hắn. Sau mấy năm, Đặng Minh tuy nói là bái Huyền Thần chân nhân môn hạ, nhưng trên thực tế Đặng Minh về tu vi trận pháp sớm đã thanh xuất vu lam thắng vu lam, nghiễm nhiên trở thành người thứ nhất của Chân Linh phái về trận pháp nhất đạo.
Sau đó bởi vì Huyền Thần chân nhân thọ nguyên chậm lớn tinh lực không đông đảo, Chân Linh phái cao tầng tu sĩ mưu đồ một chuyện quan trọng liền rơi vào trên người Đặng Minh. Đặng Minh ngẩn ngơ mấy năm trên Duyên Khôn đảo này.
Khi Lục Bình gặp lại được Đặng Minh, hắn đã là đoán đan chín tầng tu vi. Có thể thấy được những năm gần đây Chân Linh phái ủng hộ đối với sự tu luyện của hắn có thể nói là bất di du lực. Đặng Minh không thể nghi ngờ thiên phú trên một trên đường trận pháp, trên tu luyện để uẩn tự thân cũng muốn cao hơn không ít so với Huyền Thần chân nhân.
Huyền Thần chân nhân hôm nay sớm đã hết hy vọng lên cấp pháp tướng. Chân Linh phải hiển nhiên không muốn Đặng Minh cũng dẫm vào vết xe đổ của Huyền Thần chân nhân, dĩ nhiên là lực mạnh bồi dưỡng, hy vọng có thể xuất hiện một vị pháp tướng kỳ trận pháp tông sư.
- Huyền Minh sư đệ, nhiều năm không gặp, biệt lại vô dạng a?
Đặng Minh nhìn thấy Lục Bình lại tỏ ra không kịp chờ đợi, nói:
- Lục huynh, hôm nay toàn bộ Duyên Khôn đảo đều đã bị ta qua mấy năm bày ra trận pháp nặng nề. Tông môn hiện tại cuối cùng nên để cho ta biết dẫn dắt trận pháp khổng lồ như vậy, thậm chí không tiếc lấy hy sinh Duyên Khôn đảo làm giá cao, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Lục Bình cười đáp:
- Không vội, câu trả lời người tự sẽ biết được, nhưng cuối cùng thủy lực thạch xuất, còn cần Đặng sư đệ người chịu mệt mỏi thời gian mấy năm!