Chân Linh Cửu Biến

Chương 1659

Đông Hải, vốn Vẫn Lạc mật địa lúc này giống vậy cũng đã bị biến thành một mảnh lôi ngục chi địa, không chỉ có Huyễn Linh đảo các phái pháp tướng lão tổ ngoài xa mấy trăm dặm thần sắc hoảng sợ, chính là lúc này Lục Bình cùng Nguyên Tửu, Tiểu Bạch Vũ hai vị thành tựu Chân Linh tu sĩ núp bên ngoài hư không mấy trăm dặm thời điểm này khuôn mặt nghiêm chỉnh.

Lực của lối kiếp mạnh mẽ như thế, cho dù là đồng thời thuần dương lối kiếp mà Lục Bình năm đó ở Doanh Ngọc Chiểu Trạch vượt qua cũng hoàn toàn không cách nào so bằng. Ba người đang nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tư khác nhau.

- Tu vi ở pháp tướng kỳ cũng không có một đạo lôi kiếp hạ xuống lại không ảnh hưởng chút nào tu vi của ông ta tăng trưởng, chỉ đợi Vạn Độc Thương Khung Bích bể tan tành, tất cả lôi kiếp cùng hạ xuống, khi đó công pháp tu luyện kỳ dị bực nào? Tu luyện giới từ khai thiên thất tổ đến nay, có công pháp thần kỳ như thế truyền thừa xuống không?

Trong giọng nói của Tiểu Bạch Vũ nửa là cảm thán, nửa là hỏi thăm tới Nguyên Tửu lão tổ.

Phải nói nắm trong tay nhiều bí mật nhất của phương tu luyện giới này, chỉ sợ cũng chỉ có những thánh địa tông môn từ khai thiên truyền thừa đến nay rồi.

Nguyên Tửu lão tổ lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe nói qua có công pháp thần kỳ như thế, chẳng qua là uy lực của lối kiếp như thế này không chỉ là đơn giản tương gia của ba đạo pháp tướng lôi kiếp. Tiêu đạo hữu, ta và người hôm nay tất cả đã thành tựu Chân Linh, tự nghĩ lấy thực lực của ta và ngươi hôm nay đối mặt lối kiếp như thế có bao nhiêu phần thắng?

Trên mặt Tiêu Bạch Vũ hiện ra vẻ trầm tư, nhưng chưa hề cho ra câu trả lời, chẳng qua là sắc mặt tỏ ra cực kỳ khó coi, hồi lâu mới nói:

- Ý tứ của Nguyễn Tửu đạo hữu là vị linh thụ yêu cho gọi lối kiếp không kém gì sự tồn tại của ta và ngươi.

Nguyên Tửu lão tổ lắc đầu nói:

- Chỉ mạnh hơn chứ không kém, chuyện cho tới bây giờ, lão phu cũng không có gì giấu giếm rồi. Tám ngàn năm trước, bổn phái có một vị tồn tại mới vừa thành tựu Chân Linh giống như ta ngươi vậy đã từng bí mật lên vào Vẫn Lạc mật địa, sau đó còn có hai vị thuần dương tu sĩ tiếp ứng...

- Sao? Kết quả như thế nào?

Tiêu Bạch Vũ ngẩn ra, không khỏi há mồm hỏi thăm, chính Lục Bình cùng lộ ra vẻ trầm ngưng.

Nguyên Tửu lão tổ thần sắc khổ sở, nói:

- Không trở lại, ba người đều chưa trở về. Phải biết đó chính là ở tám ngàn năm trước, như vậy hôm nay đây thì sao?

Vị Long Hòe lão tổ trong miệng Lục Bình tám ngàn năm đã từng giết chết qua sự tồn tại cấp bậc Chân Linh, cộng thêm hai vị thuần dương tu sĩ. Tám ngàn năm sau, thực lực của Long Hòe lão tổ sẽ tăng trưởng đến trình độ nào?

Hồi lâu, Tiêu Bạch Vũ lúc này mới không nhịn được hỏi:

- Lục tiểu hữu, ngươi đã rõ ràng lại lịch của vị Long Hòa lão tổ. Nhân vật bực này đột ngột xuất hiện ở tu luyện giới ý vị như thế nào, Lục tiểu hữu có hiểu không?

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, chẳng qua nhàn nhạt đáp:

- Hôm nay nói gì cũng đã muộn, nhưng mà tồn tại bực này tu luyện giới không biết bao nhiêu năm tháng, trên người ẩn giấu bí mật sợ rằng so với thánh địa còn nhiều hơn nhiều lắm, ánh mắt của ông ta như thế nào sẽ đặt ở phương thế giới này.

Tiểu Bạch Vũ cùng Nguyên Tửu lão tổ thần sắc chợt thong thả. Nói trắng ra là, hôm nay lấy địa vị kiến thức của hai người bọn họ, ánh mắt cũng đã không hề để ở phương thế giới này nữa, nếu không phải còn có tông môn ràng buộc, hai người sợ rằng sớm đã đi Bắc Băng nguyên. Phương thế giới này đối với bọn họ mà nói đã không có bất kỳ tính khiêu chiến, ngược lại thành chướng ngại trói buộc bọn họ tiến hơn một bước!

Long Hòe lão tổ một thân một mình sinh trưởng trong Vạn Độc Thương Khung Bích không biết bao nhiêu năm tháng, lần này mặc dù giải trừ trói buộc, có thể thực lực mạnh mẽ của ông ta chỉ sợ cũng không chịu đựng trong phương thế giới này. Nếu không có tiểu thiên thế giới giúp ông ta tránh né, hôm nay Vạn Độc Thương Khung Bích đã bị đánh phá, chỉ sợ ông ta so với đám người Tiểu Bạch Vũ đều phải đi Bắc Băng nguyên nhanh hơn.

Trong lúc ba người nói chuyện, kiếp lỗi trên bầu trời đã giáng xuống đạo thứ bảy. Nhưng bảy đạo lôi kiếp đi qua, trong đại dương lôi đình đầy trời loáng thoáng có thể thấy rõ Long Hòe đại thụ luân khuếch vẫn đầy đủ, hiển nhiên bạy đạo kiếp lôi thanh thế thật lớn căn bản không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Long Hòe lão tổ.

Đạo kiếp lôi thứ tám rơi xuống, đồng dạng là một đạo lôi quang thiên hà. Nhưng mà một đạo lôi quang thiên hà đó lại có vẻ càng thêm hùng vĩ, xa xa nhìn sang đại thụ phảng phất trực thông thiên tế. Lôi quang thiên hà hạ xuống từ hư không khi vừa mới bắt đầu liền dọc theo thông thiên đại thụ treo thẳng xuống, phảng phất một đạo lội quang thác nước vô cùng to lớn.

Cảnh tượng bực này đừng nói là các phái tu sĩ ẩn giấu trong Huyền Linh điện, chính là đám người Lục Bình trong lúc nhất thời thấy cũng trợn mắt hốc mồm. Dưới lội quang thiên hà cọ rửa, thỉnh thoảng có thể thấy vô số cành lá mỗi một cành đều không kém gì thân chính của các cây đại thụ bình thường. Lôi quang bao quanh thân rơi xuống từ trên đại thụ, cũng không chờ rơi trên mặt đất liền dấy lên đại hóa hừng hực, chỉ chốc lát sau biến thành tro bụi.

Những cành lá bị lôi quang thiên hà cọ rửa mà rơi mặc dù môi một cành đều lớn vô cùng, nhưng trong mắt của đám người Lục Bình quan sát ở xa ngoài mấy trăm dặm bất quá là một ít chi chi mạn mạn của đại thụ tầm thường bị đánh rớt. Lôi quang thác nước to lớn trước người bất quá chính là lập lòe mấy đóa tiểu hỏa hoa mà thôi, lập tức chôn vùi trong quang huy của lối quang thiên hà.

Đạo lối quang thứ tám đúng là vẫn tạo thành tổn thương nhất định đối với Long Hòe đại thụ. Đợi đến sau khi lội quang thiên hà tiêu tán, Long Hòe đại thụ vốn xanh tươi sung túc, sinh cơ bừng bừng lúc này nhìn qua cùng một mảnh hỗn độn. Thụ quan khổng lồ mà đầy đặn lúc này nhìn qua khanh khanh oa oa, hỏa diễm thiêu đốt làm Long Hòe đại thụ nhìn qua khắp nơi đều sắc thái bụi đen, cành lá bị hư hao thỉnh thoảng rơi xuống từ trên đại thụ.

Tuy nhiên vừa lúc đó một cổ sinh cơ mênh mông đột nhiên phát ra từ trong cơ thể của đại thụ. Vốn hỏa diễm thiêu đốt mấy chỗ trên thụ quan, sau khi cành lá bị hư hao rơi xuống, ẩn giấu dưới những cành lá xanh biếc này lần nữa hiển lộ ra. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Long Hòe đại thụ mặc dù nhìn qua vẫn không thể thoát khỏi thảm hại nhưng thụ quan ít đi đầy đặn hiển lộ ra nhiều con đường nhánh cây hơn. Những nhánh cây lớn nhất mọc ra từ thân chính của cây lại vòng vèo theo nhiều hướng, nhưng cũng cực kỳ giống như những con mộc giao cực lớn đang sức thể chờ phát động công kích.

- Long Hòe lão tổ sống ở Vẫn Lạc mật địa. Vẫn Lạc mật địa ở tu luyện giới càng rất có liên hệ cùng Giao đạo nhân năm đó một mình khai ích hải ngoại tu luyện giới mà bị thương. Nói như thế, Long Hòe lão tổ thật đúng là cùng Giao đạo nhân có thiên ty vạn lũ quan hệ phải không?

Tiêu Bạch Vũ đang hỏi Nguyên Tửu lão tổ, đồng thời cũng đang hỏi Lục Bình Thủy Tinh cung từ khai thiên truyền thừa đến nay, tất nhiên rõ ràng nhất đối với truyền thuyết của Vân Lạc mật địa. Còn Lục Bình có quan hệ không cạn cùng Long Hòe lão tổ, Tiểu Bạch Vũ hiển nhiên muốn chứng thực với hai người.

Nguyên Tửu lão tổ chần chờ một chút, lúc này mới khẽ gật đầu đáp:

- Từ bí điển được bồn tông lưu truyền xuống mà xét, tựa hồ Hổ đạo nhân khi xưa đối với Vẫn Lạc mật địa có chút cho phép kiêng kỵ cùng suy đoán. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, cho dù là sau đó Giao đạo nhân lên phía bắc khai ích Bắc Hải tu luyện giới, Hồ đạo nhân cũng không từng vào Vẫn Lạc mật địa điều tra.

So sánh với Nguyên Tửu lão tổ chần chờ, Lục Bình lại nhiều sảng khoái:

- Long Hòe tiền bối tùy thời linh yêu ra đời, nhưng có Giao huyết mạch huyết mạch truyền thừa.

Nói ra tin tức này, Lục Bình dường như dự liệu được phản ứng của hai người, lập tức lại nói:

- Đừng hỏi ta, tại hạ cũng chẳng biết tại sao sẽ như thế. Có lề Long Hòe tiền bối thật đúng là cùng Giao đạo nhân có thiên ty vạn lũ quan hệ, nhưng tại hạ không hỏi thăm qua những thứ đó.&
Bình Luận (0)
Comment