Chân Linh Cửu Biến

Chương 1797

Thông đạo đại trận sắp tan rã, bổn nguyên chi võng bị cục bộ phá hư, chung quanh bay tán ra Tiên thiên bản nguyên chi khí còn sót lại,...

Lục Bình cho tán đi Thập Nhị Nguyên Thần Đại Trận, trước mắt chỗ nào cũng đầy sự tàn phá. Bằng đạo nhân cùng Quy đạo nhân hai người mặc dù trước sau bị tiêu diệt, Tiên thiên bản nguyên chi khí giải tán phần lớn cũng đã bị Lục Bình lần nữa khống chế, nhưng vẫn có chút ít Bản nguyên chi khí có thể theo Thông đạo đại trận khai mở mà tán lạc vào trong tu luyện giới. Một khi có một chút nào đó bị tu sĩ bình thường tiếp xúc, tất nhiên sẽ đem một thân tu vị của tu sĩ hoàn toàn tán đi mất...

Mà Bằng đạo nhân bởi vì thả ra Tiên thiên bản nguyên chi khí mà xé rách bổn nguyên chị võng. Nếu không có thể kịp thời tu bổ bổn nguyên chi võng, đại trận che giấu phương thế giới này tất nhiên sẽ mất đi hiệu lực, từ đó đem phương thế giới mới sản sinh này bại lộ ở trong vô hạn tinh không. Chỉ bằng vào mấy vị tu sĩ mới vừa ngưng tụ chân linh của phương thế giới này, làm sao có thể ngăn cản cường giả vô hạn tinh không chiếm đoạt?

Lục Bình giương mắt nhìn bốn nguyên chi võng bị phá tan tành cùng vô hạn tinh không phía sau nó. Lúc này, trong phương thế giới này không còn người nào có thể ngăn trở hắn truy tìm con đường trường sinh. Chỉ cần hắn cất một bước ra ngoài, sẽ có thể thực hiện tâm nguyện của nhiều tu sĩ của phương thế giới này từ khi khai thiên cho đến bây giờ nhiều lần truy tìm mà không thể được như nguyện.

Nhưng hôm nay trước tình cảnh rối ren và hỗn loạn như vậy, nếu Lục Bình thật đúng là buông tay không quan tâm tới, phương thế giới này tất nhiên sẽ lần nữa bị tinh không cường giả nghe tin kéo tới lần nữa chưởng khống, sinh linh của phương thế giới này chỉ sợ sẽ lần nữa giống như năm đó vậy, bị Khai Thiên Thất Tổ bị nuôi dưỡng chờ thu hoạch. Và trong này còn bao gồm thế tử của hắn, con trai con gái, tông môn, sự hữu vân vân.

Nhưng nếu muốn lần nữa khôi phục bồn nguyên chi võng, thu liễm Tiên thiên bản nguyên chi khí, trì hoãn thời gian Lục Bình rời khỏi phương thế giới này thực ra là chuyện nhỏ, đáng sợ hơn là Lục Bình hiện giờ có thực lực chín cảnh đồng ô tu không thể xác định được mình có thể dọn dẹp được cục diện trước mắt hay không.

Mặc dù Lục Bình khai mở chín cảnh đồng tu, nhưng trên thực chất hắn chỉ là đem Thủy chi bản nguyên tu luyện tới viên mãn. Nghiêm chỉnh mà nói thì hắn chẳng qua là một vị chân linh đệ nhất cảnh tu sĩ mà thôi. Mặc dù lúc này thực lực của hắn cho là chân linh đệ nhất cảnh tu sĩ ở trong toàn bộ vô hạn tinh không cũng có thể coi là một trong những người đứng đầu nhất, nhưng nếu so cùng thực lực với Khai Thiên Thất Tổ vào lúc mới khai thiên ở trong Thông đạo đại trận quả là còn cách rất xa.

Bằng đạo nhân có thể lấy Chân linh chi thân làm cho bốn nguyên chi võng vững chắc, trấn áp Tiên thiên bản nguyên chi khí, cái dựa vào là chân linh đệ thất cảnh tu vi. Mặc dù như thế, bị thời gian ba vạn năm mài mòn, thật vất vả lắm mới trọng tổ nhục thân sau đó cũng chỉ còn lại có chân linh đệ nhất cảnh thực lực mà thôi.

Lục Bình chần chờ chốc lát, đưa bàn tay chậm rãi khai mở, một đóa Bạch Ngọc liền Hoa nhỏ nhắn trên đó có mười hai viên ngũ quang sắc châu to bằng trái bồ đào đang bay một cách bất quy tắc.

Lục Bình dường như vẫn không yên lòng. Tiên Thiên long châu từ trong miệng Chân linh chi Long bay ra trực tiếp rơi vào trong Nguyên Thần Đại Trận nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, rồi sau đó thân hình của Chân linh chi Long cũng theo đó không ngừng thu nhỏ lại, đuổi theo sau long chậu độn vào trong đại trận.

Đại trận trong lòng bàn tay sau một trận rung chuyển, long châu ở trong đại trận xoay tròn một vòng, một tia sáng ngũ sắc liên từ một viên Nguyên Thần châu tróc ra, theo Lục Bình dùng thần niệm điều khiển, đem hai cọng bản nguyên tơ tuyến của bổn nguyên chi võng bị đứt gãy chậm rãi kết nối lại.

Mỗi một tia ánh sáng ngũ sắc phát ra từ Nguyên Thần châu, Lục Bình liền cảm giác Tiên thiên bản nguyên chi khí trước đó hắn thu nạp bị suy yếu một tia. Nguyên Thần châu phẩm chất bị nhất cử đẩy lên tới Tiên Thiên Linh bảo tự nhiên cũng theo đó giảm xuống một tia.

Lục Bình chỉ có thể đem thần niệm làm hết sức hướng dọc theo toàn bộ Thông đạo đại trận, cố gắng đem một ít Tiên thiên bản nguyên chi khí đã tán đi, mỏng manh làm hết sức tự lại và hấp thụ để đền bù tự thân tổn thất, bất quá điều này cũng có hiệu quả quá nhỏ.

- Người làm như vậy cho dù là có thể chữa trị bổn nguyên chi võng thì có thể như thế nào? Thông đạo đại trận tất nhiên sắp hỏng mất, một khi người rời khỏi đây Tiên thiên bản nguyên chi khí mất đi sự trấn áp, nhất định sẽ tản ra khắp toàn bộ tu luyện giới, đến lúc đó nó nguy hại có thể còn nghiêm trọng nhiều so với Ma La Chi Tai.

Đột nhiên xuất hiện lời nói như vậy, nhưng không làm Lục Bình có chút bất ngờ nào. Tựa hồ Lục Bình sớm đã dự liệu là vào lúc này trong Thông đạo đại trận còn có người sống vậy.

- Vậy thì phải làm thế nào đây? Chí ít cũng so với đem phương thế giới này lộ ra vô hạn tinh không còn tốt hơn nhiều, sẽ không lại có những thứ tinh không cường giả khác hàng làm phương thế giới này. Tại hạ không đem sinh linh của phương thế giới này làm súc vật để nuôi dưỡng, càng sẽ không phong kín lối đi hướng về tinh không để truy tìm trường sinh.

Lục Bình đã đem bổn nguyên chi võng trước đó hư hỏng sửa chữa hơn phân nữa. Cái giá phải trả là Tiên thiên bản nguyên chi khí thu nạp trước đó nhất cử tổn thất gần một nữa.

Lục Bình nhìn Mộc giao chân linh trước mắt đã mất đi nhục thân, chỉ lấy bổn nguyên tinh nguyên miễn cưỡng duy trì, nói:

- Long Hòe đạo hữu có cho là vậy hay không?

Long Hòe lão tổ bị Chân linh chi thân của Bằng đạo nhân dễ dàng đánh bị thương nặng. Bị thêm Tiên thiên bản nguyên chi khí đồng hóa ăn mòn, Long Hòe lão tổ không thể không từ bỏ nhục thân, lấy Mộc giao chân linh tạm thời sống tạm. Rất may là ở thời điểm đó Lục bình đột nhiên ra tay, lấy Thập Nhị Nguyên Thần Đại Trận vây giết hại vị khai thiên lão tổ, hơn nữa còn chưởng khống phần lớn Tiên thiên bản nguyên chi khí, lúc này mới khiến cho chân linh của Long Hòe lão tổ vốn đã mất đi nhục thân có thể tránh thoát khỏi cảnh bị Tiên thiên bản nguyên chi khi tiếp tục xâm thực.

Long Hòe lão tổ lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng, nói:

- Đạo hữu có thể có cái lòng như vậy dĩ nhiên là phúc cho phương thế giới này. Đáng thương cho lão phu dạ lang tự đại, tự cho là chấp pháp cho sinh linh thế giới này, có thể dẫn mọi người đã thông một đường đi thông đến trường sinh, e rằng đã sớm bị Lục tiểu hữu âm thầm cười cho,...

Lục Bình giơ tay cắt đứt lời của Long Hòe lão tổ, và nói:

- Đạo hữu cũng chớ có tự đánh giá thấp mình, tại hạ tuy có chút tế ngộ, nhưng cho tới khi đến Thông đạo đại trận này vẫn còn kém xa đạo hữu, đối với những gì mà tiền bồi thực hiện cũng cực kỳ kính ngưỡng. Về phần cuối cùng có thể chiến thắng cường địch, cũng là nhờ có đạo hữu cùng đám người đi trước liều mình đánh giết, Bằng đạo nhân cùng Quy đạo nhân lại tính kế lẫn nhau hơn nữa coi thường bọn ta chẳng khác con sâu cái kiến, tự cao tự đại mới cấp cho tại hạ cơ hội may mắn,...

Mặc dù có Lục Bình khiêm tốn khuyên giải nói như vậy, Long Hòe lão tổ vẫn khó có thể quên được, Lục Bình thấy vậy chần chờ chốc lát, nói:

- Đạo hữu có phải còn cần tại hạ làm gì đó?
Bình Luận (0)
Comment