Dịch giả: TitanLục Bình nghe xong, ánh mắt mê ly, trên mặt không chút biểu tình, thật không giống với thái độ của người đã nổi loại trước đó, giọng nói bình tĩnh giống như đang nói mấy chuyện không liên quan với mình:
- Tiểu sư muội vì sao lại ở trong tuần hải đại đội của Hoàng Ly đảo?
Viên Chiêm không trả lời, ánh mắt nhìn về phía người ngồi ở vị trí đầu Lưu Tử Viễn.
Lưu Tử Viễn ho khan hai tiếng, giọng khàn khàn, hiển nhiên nội thương nghiêm trọng, nói:
- Khương sư muội theo Khương Huyền Lâm lão tổ ra ngoài, liền tới tìm Lãnh Thiên sư muội chơi đùa. Sau đó thì một mực ở lại trong tuần hải đại đội thứ nhất, thay vị trí của ngươi.
Lưu Tử Viễn dùng một chút, nói:
- Dương chân nhân trước khi hôn mê đã từng nói, người đánh lén đích xác là hướng về phía Khương sư muội. Chủ nhân của quả đấm kia thực lực tuyệt đối ở đoán đan trung kỳ, bởi vì muốn hết sức che dấu thân phận mà không dám ra toàn lực thôi, nếu không chỉ dựa vào Dương chân nhân cùng bọn ta thì một chút cũng không đỡ được.
Lưu Tử Viễn giải thích với hắn. Lục Bình hơi cung kính một chút, sau lại hỏi:
- Người đánh lén vì sao một chiêu đánh ra rồi đi?
Lưu Tử Viễn lắc đầu một cái, nói:
- Ta cũng không biết.
Sử Linh Linh ở một bên lại nói:
- Khương sư muội trên người nhất định là có hộ thân phù lục, hoặc là những bảo vật khác, có thể trong nháy mắt khi nàng bị tập kích khiến cho Liễu sư bá hoặc Khương sự bá cảm ứng mà biết. Như vậy có thể người đánh lén vừa ở chiêu thứ nhất liền đã nhận ra, không đánh tiếp chiêu thứ hai đã rời đi, thậm chí lúc ấy Khương sự bá cũng đã đến rồi cũng không chừng.
Mọi người nghe xong ánh mắt sáng lên, hiển nhiên công nhận cách nói của Sử Linh Linh. Dù sao ở nơi đây, thân phận của Sử Linh Linh không dưới Khương Tử Huyên chút nào, thậm chí so với Khương Tử Huyên còn cao hơn. Nàng vừa nói Khương Tử Huyên trên người có bảo vật như vậy là bởi vì nàng liên tưởng đến mình, trên người của nàng cũng có mang theo bảo vật hộ thân.
Lục Bình nhớ tới đồng tử giữ cửa trong Trung Hoa phủ nói hôm qua lão sư nổi giận, đột nhiên rời khỏi Trùng Hoa phủ, hiển nhiên là phát hiện tiểu sư muội gặp nạn, đi tới cứu viện. Tuy vậy, lão sư nhất định không có tốc độ nhanh bằng sự công đã thành tựu pháp tướng, đợi đến lúc lão sư tới, mọi người đã sớm đột xuất trùng vây.
Lục Bình giọng vẫn lạnh như cũ, hỏi:
- Ngươi là thế nào cùng Lãnh Thiến sư tỷ ba người hợp lại làm một vậy?
Lục Bình lạnh lùng như thường lệ, phảng phất như chúa tể ngồi trong phòng tu luyện, bỏ qua mười mấy vị lĩnh đội đang ngồi bốn phía, chỉ đối với Lưu Tử Viễn trong lúc nói chuyện thì còn thoáng bày tỏ chút tôn trọng mà thôi.
Hết lần này tới lần khác mọi người ở đây đều bị khí thế của Lục Bình chấn nhiếp, lẳng lặng nghe Lục Bình cùng Viên Chiêm người hỏi, người đáp. Lý Tử Minh trên mặt tuy có vẻ tức giận, giờ phút này cũng không dám biểu hiện ra. Lục Bình mới vừa rống một phát, trong lòng y vẫn còn sợ hãi cho đến bây giờ.
Viên Chiêm giờ phút này có chút ngượng ngùng, nhưng dưới ánh mắt lấp lánh của Lục Bình, vẫn trả lời:
- Lãnh Thiến là vị hôn thê của ta. Lúc chúng ta còn niên thiếu, Viên, Lãnh hai nhà đã quyết định hôn sự của chúng ta.
Chuyện này mọi người ở đây không ai biết. Viên Chiêm nói thêm:
- Ta lo lắng cho sự an nguy của Lãnh sư muội cho nên lúc phá vòng vây liên tìm đến chỗ nàng.
Như vậy, Viên Chiêm sau một phen giải thích cũng không có gì đáng chê trách. Lục Bình sau cơn giận dữ lúc đầu, liền sau đó giữ khuôn mặt không một gợn sóng cảm xúc, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lục Bình lừ mắt lại, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, hay là đang quan sát Viên Chiêm có nói dối hay không. Ánh mắt của Lục Bình làm cho Viên Chiêm cảm thấy sợ hãi trong lòng. Lục Bình không nhìn nữa, quay người lại, hướng bên ngoài phòng tu luyện đi ra.
Trần Luyện ở một bên, vội vàng gọi hắn:
- Lục sư đệ, ngươi đi đâu?
Lục Bình cũng không quay đầu lại, nói:
- Ra biển. Tìm Hồ sư tỷ.
Trần Luyện đuổi theo, vội vàng khuyên nhủ:
- Lúc này thời gian đã qua hơn một ngày, hay là sự đệ người trở lại Thiên Linh điện xem trước một chút, xem xem thần thức đăng của Hồ sư muội có còn sáng hay không. Nếu đèn sáng, mọi người chúng ta cùng nhau đi tìm. Nếu là..., thì cũng không cần, chúng ta sau này báo thù là được.
Một tiếng xé gió dần dần đi xa. Lục Bình thanh âm trầm thấp, xa xa truyền tới:
- Nàng sẽ không chết! Diêu Dũng hét lớn một tiếng, đứng dậy, nói:
- Lục sư đệ, ta và người đi!
Diêu Dũng chưa nói hết lời, tức thời một trận ho khan, mấy tia máu tức thời theo cơn ho khan phun ra ngoài.
Sử Linh Linh kéo hắn lại, nói:
- Bộ dạng của người như vậy làm sao tìm được Hồ sư tỷ?! Ngươi bây giờ ra biển không chết cũng thành gánh nặng đối với Lục sư đệ.
Lục Bình rời đi, mọi người trong phòng tu luyện phảng phất đều thở phào nhẹ nhõm. Lục Bình mang cho mọi người áp lực thật sự là quá lớn. Các tu sĩ lĩnh đội trong phòng tu luyện rối rít đứng dậy cáo từ, phảng phất như nơi này có một loại ôn dịch, ba chân bốn cẳng vội vã bỏ đi, chẳng còn nửa điểm phong phạm của tu sĩ nữa.
Sau khi các lĩnh đội sau rời đi, trong phòng tu luyện chỉ còn lại các tu sĩ của phân đội thứ nhất.
Diêu Dũng tức giận hừ hừ nói:
- Cái ả Lãnh Thiến nói thế nào cũng là thân sư tỷ của Lục Bình sư đệ, làm thế nào mà lại trơ mắt nhìn Hồ sư tỷ đi chịu chết?!
Sử Linh Linh bấm một cái trên cánh tay hắn, nói:
- Tình huống lúc đó bọn ta lại không thấy. Chẳng qua mọi chuyện chỉ nghe lời từ một phía của Viên Chiêm. Làm sao có thể sớm đưa ra kết luận được?!
Trịnh Khiết xưa nay cùng Hồ Lệ Lệ là đồng môn tốt của nhau, nghe vậy nói:
- Nếu không phải Lãnh Thiến trong lòng có ác ý, thì tại sao lại đi theo sư phó của nàng trốn ở Trùng Hoa phủ, mà không phải trở lại Hoàng Ly đảo?
Mọi người sửng sờ một chút. Lưu Tử Viễn đằng hắng giọng, nói:
- Được rồi! Chuyện này đến đây chấm dứt. Đừng quên Huyền Linh chân nhân là lão sư của Lục Bình sư đệ! Bọn ta bây giờ quan trọng nhất chính là tĩnh dưỡng thương thế trên người cho tốt. Ta đã phái người trở về Thiên Linh sơn tra xét thức đăng của Hồ Lệ Lệ sư muội. Nếu đèn không có tắt, thương thế vừa khỏi, bọn ta lập tức ra biển tìm kiếm. Nếu là..., chỉ mong Hồ sư muội ở hiền gặp lành.
Mọi người chỉ còn biết im lặng. Lưu Tử Viễn thực sự còn có một sự nghi hoặc vẫn còn hành hạ trong lòng của ông ta: tại sao khi Liễu chân nhân chạy tới, Viên Chiêm và Lãnh Thiến không cầu xin Liễu chân nhân quay lại cứu nguy Hồ Lệ Lệ? Chẳng lẽ hai người không có nói ra, hay là đang nói dối?
Lưu Tử Viễn tin rằng Lục Bình cũng phát giác chỗ sơ hở này, nhưng là Lưu Tử Viễn không nói ra. Lục Bình cũng không hỏi đến, không phải là không hỏi, mà là không dám hỏi!
Lỡ khi hai người đã từng thỉnh cầu...
Lục Bình không dám nghĩ. Lưu Tử Viễn lại càng không dám nghĩ.
Viên Chiêm rời khỏi phòng tu luyện của Lưu Tử Viễn xong, thì trên Hoàng Ly đảo đã gió đêm phần phật. Gió thổi tới trên người Viên Chiêm, gã đột nhiên cảm giác toàn thân mình lạnh toát. Nếu nói ra, tuyệt đối không ai sẽ tin rằng mình là một dung huyết hậu kỳ tu sĩ lại còn không chịu được gió rét.
Không phải là không chịu được, mà là sợ!
Viên Chiêm ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng của hắn hiểu rõ, mình trên tinh thần đã vĩnh viễn thua cái kẻ ở trong kỳ tỷ thí của Chân Linh biệt viện đã đánh bại mình Lục Bình. Từ lần bại trận đó, mặc dù tu vi của mình vẫn trên đà tiến triển không ngừng, nhưng gã chưa bao giờ có lòng tin đánh bại cái tên tu sĩ so với mình còn trẻ hơn, thậm chí tu vi còn rớt lại ở phía sau gã.
Sau khi quay trở lại phòng tu luyện, Viên Chiêm ngồi ở trên bồ đoàn, lăng lặng ngồi trong chốc lát, đem hình ảnh của người đó ở trong đầu tạm thời quên đi. Sau đó, gã lại yên lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì. Phòng tu luyện cũng không có ánh đèn, tối đen, chỉ có một đôi con ngươi đen xì xì của Viên Chiêm thỉnh thoảng thoáng qua từng tia u quang trong bóng tối.
Một lúc sau, từ trong phòng tu luyện tối đen bay ra ba đạo truyền âm pháp kiếm. Trong đêm tối, trên bầu trời ở Hoàng Ly đảo xẹt qua ba đạo kim sắc quang ảnh. Hai đạo hướng tây bắc, một đạo đi về hướng nam.
Trên bầu trời của Hoàng Ly đảo, ánh sao bị che khuất trong những đám mây, Lục Bình chân đạp Tường Vân đâu, hướng mắt lẳng lặng nhìn xuống Hoàng Ly đảo ở dưới chân mình, chờ đến khi ba đạo truyền âm pháp kiếm xuất phát từ trong phòng tu luyện bay ra.
Lục Bình hạ đám mây xuống, đi tới lằn ranh của Hoàng Ly đảo. Một con chuột trông giống như con heo, cái bụng mập mạp gần sắp dán sát xuống đất, đột nhiên bò ra từ mặt đất gần chỗ phòng tu luyện mà Viên Chiêm ngôi. Con chuột đạp không tiếng động, hướng nhanh tới lằn ranh của Hoàng Ly đảo. Thân hình trở nên càng ngày càng nhỏ, đợi đến khi tới trước người của Lục Bình, đã chỉ còn chừng một thước.
Đại Bảo bò đến trên vai Lục Bình, “Chi chi” kêu mấy tiếng, bộ mặt lộ vẻ không còn cách nào.
Lục Bình nhíu mày một cái, lẩm bẩm:
- Không nói gì sao? Xem ra người này là một người cẩn thận, huống chi lúc này sợ là cũng không người nào nguyện ý đi thăm viếng hắn! Đáng tiếc là không cách nào chặn lại ba truyền âm pháp kiếm. Truyền âm pháp kiếm một khi chặn lại sẽ nổ tung, chẳng những không mang tới bất cứ tin tức gì, ngược lại sẽ kinh động đến người phát kiếm truyền âm. Ngược lại một thanh pháp kiếm trong đó bay hướng nam, Hoàng Ly đảo ở vào hướng đông nam của Chân Linh phái, đi nữa về phía nam chính là phạm vi của Huyền Linh phái, điều này quả thật là có ý tứ rồi!
Lục Bình ở bờ biển nhìn về phía phòng tu luyện của Viên Chiêm một cái, tiếp theo lại theo hướng tây bắc nhìn về Thiên Linh sơn, không biết nghĩ điều gì, sau đó quay người chuyên thân, Tường Vân đầu hướng phía đông bay đi.