Chân Lộ

Chương 105

- Haizzz, tiếc là ta không có thời gian để chơi đùa với các ngươi.

Nhàn nhạt nhìn đoàn Ma tộc và Long tộc bay đến, Vô Thường lạnh lùng hô lên.

-Một giây đã qua, giờ thì…

-Định!

Một lời vừa ra, không gian vẫn động, gió vẫn thổi, hạt cát vẫn bay, thế nhưng chỉ duy nhất sinh vật liền phải dừng lại mọi hành động, bất kể đang làm việc, ở đâu và như thế nào, thậm chí cả ý nghĩ của chúng cũng không ngoại lệ thoát khỏi.

Cứ thế, tổng cộng 42 sinh vật đến từ Ma tộc, Mộc tộc, Hồn tộc, Long tộc, Quỷ tộc, Thiên Hổ tộc dù đang đứng, ngồi, nằm hay bay nhảy trên không đều bị đứng hình như một pho tượng đá rồi rơi xuống đất, yên lặng tựa một vật đã chết cứng.

Trong thế giới tu luyện, Thần thông là thứ ẩn chứa “pháp tắc” để tu luyện giả xuất ra, công kích về kẻ địch. Còn tu vi đẳng cấp lại là thứ quy định trình độ “cứng” của tu luyện giả, quyết định tu luyện giả “có thể chống” hay “phải chịu” Thần thông công kích.

Vô Thường với sức mạnh của Siêu Nhân Tâm Đan biến dị, sự lĩnh ngộ Thần thông sâu sắc và mọi chủng tộc có mặt tại nơi đây đều không có nguồn sức mạnh vượt qua phạm trù của chữ “Linh”, nên tất cả họ đều phải chịu xuống pháp tắc mà Thần thông Định của Vô Thường tác động. Tuy nhiên đối với không khí, đất trời, không gian, hắn vẫn chưa đủ đẳng cấp để dừng chúng lại.

Lúc này nếu đổi lại là một vị Tông cảnh đứng ở nơi đây thì Thần thông Định của Vô Thường đã trở nên khá vô dụng, nhưng nhờ Siêu Nhân Tâm Đan bị tiêm nhiễm Thiên Địa Ngữ nên nó cũng còn có thể dừng họ lại được một giây hoặc ít nhất khiến họ hành động chậm chạp đôi chút.

-Cho các ngươi một giây để chạy thế nhưng các ngươi lựa chọn không, haizzz…

-Để xem, được rồi, chọn Mộc tộc trước vậy.

Hai tay nhỏ bỏ túi quần quyết định, Vô Thường biến mất sau đó lại lập tức xuất hiện ngay tại ngôi đình của Mộc tộc cách xa hắn hơn 700m hướng bên phải.

-Có tám người, vậy có nghĩa nữ tử Mộc tộc kia không trốn thoát sự truy đuổi của tên Ma tộc kia, hoặc cũng có lẽ chưa quay trở lại.

-Hừm, với sức mạnh hiện tại ta cao lắm chỉ duy trì họ đứng yên được trong khoảng 50 phút đến 1 giờ liền cạn kiệt sức mạnh. Tốt nhất phải làm thật nhanh.

Đếm một hàng ba nữ, năm nam Mộc tộc đang có đủ tư thế đứng ngồi bên trong ngôi đình thoáng mát có hương thơm nhàn nhạt thư giãn, Vô Thường khẽ suy luận, sau đó hắn tiến đến bên cạnh một nam thanh niên Mộc tộc đầy lá nhỏ mọc trên người để quan sát từ đầu đến chân.

Nhìn thấy một chủng tộc na ná con người, ai mà không muốn bỏ thời gian ra để tranh thủ khám phá xem họ có gì khác biệt so với con người Nhân tộc? Vô Thường cũng là một người như vậy.

-Cơ thể có cảm giác… có lẽ do thanh niên này bản thể là một cái cây gì đó trông giống cỏ nên cảm giác vừa mềm vừa cứng, lại có vài sợi lông tơ nhỏ hệt như lá cỏ mọc ngoài đồng ruộng lúa.

Chạm vào da bụng thanh niên Mộc tộc vuốt một cái, Vô Thường nhận được cảm giác và đưa ra kết luận, tiếp đó hắn lướt qua một thiếu nữ đang cầm ly trà trên tay mà sờ đến.

-Cơ thể nữ nhân này rất mềm, trên người lại mọc vài bông hoa nên chắc nguyên hình là một bông hoa nào đó. Đúng như ta đoán, tùy vào bản thể thuộc loại thực vật gì thì sẽ có cảm giác tương tự thế đó.

Nói rồi Vô Thường lập tức tiến đến một nam thanh niên Mộc tộc mạnh nhất trong đoàn người mà trước đó hắn đã cảm nhận được.

-Á đù, không có cái dài dài, cứng cứng luôn a.

-Mà kệ, cho xin tí huyết nhé bé cưng.

Không cần quan tâm ngoại hình lá hoa, dưới bộ hạ cũng không có cái gì treo lủng lẳng của thanh niên Mộc tộc, Vô Thường nhanh gọn lấy ống trúc gỗ ra lấy máu, đồng thời cướp đoạt kiến thức từ kẻ này.

Xong xuôi hứng máu thanh niên Mộc tộc, hắn liền lướt qua hướng khác, tiếp cận một nam thanh niên bển cạnh để hứng máu làm mẫu vật thứ hai.

Gần mười giây sau, Vô Thường đi đến trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp, nho nhã đang bất động trong tư thế ngồi ngay ngắn uống trà, mọi việc xung quanh xảy ra giữa Vô Thường và những người kia nàng dường như chưa bao giờ chú ý đến.

-Là một bông hoa, không những thế mà còn là một bông hoa dù chưa nở nhưng hương thơm hấp dẫn từ nó vẫn đang không ngừng được tỏa ra xung quanh, mê hoặc nhiều thứ. Nàng thật đẹp làm sao.

-Vậy thì… cho bóp một cái.

Nói là làm, trong tư thế đứng nhón chân Vô Thường hai tay nhỏ lập tức chạm vào bộ ngực đầy đặn mềm mại của thiếu nữ mà nắn nót, cảm thụ xúc cảm mê huyễn truyền đến.

-Cảm giác nói chung là đã, đã hơn của Ngọc Yên và Mị Ảnh Lam.

-Hôn thử một lần xem sao.

Đặt bước chân lên bậc thanh bằng linh lực để đạt chiều cao ngang bằng với thiếu nữ khi ngồi trên ghế cao, Vô Thường thoáng nhìn đôi mắt lóng lánh tựa màu xuân thủy của thiếu nữ rồi tức thì môi kề môi, lưỡi chạm lưỡi, nước miếng chạm nước miếng và trao đổi cho nhau.

Một giây, hai giây, năm giây, mười giây, một phút, ba phút,…

“Ực, ực, ực” là những thứ âm thanh vang lên liên tục khi Vô Thường nuốt xuống từng dòng nước ngọt ngào đến kỳ lạ từ trong miệng của thiếu nữ Mộc tộc này.

“Con chó điên này, mày đang làm cái khỉ gì thế, tính ăn nước miếng của nó cho đến chết à? Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại thằng súc vật!”

Biến sắc khi thấy Vô Thường đã trở nên mê muội với chiếc môi tím nhạt của thiếu nữ Mộc tộc, Vô Thường kia lập tức la hét to lớn, đánh thức hắn tỉnh lại.

Bốn phút sau.

-Chó chết thật.

Mang theo cái miệng đầy máu do chính hắn phải rất vất vả mới cắn được chiếc lưỡi của bản thân, Vô Thường vừa rời khỏi miệng của thiếu nữ Mộc tộc liền mắng chửi một câu.

Hắn cho đến lúc này, ngay cả khi đã thoát ra khỏi chiếc miệng xinh xắn của thiếu nữ, hắn cũng thật sự không ngờ rằng, chiếc môi và nước miếng của nàng ta lại như một chất kích thích sự ham muốn bản năng nguyên thủy của hắn, càng hôn, càng uống hắn lại càng khao khát mãnh liệt hơn, rất khó để tách rời cho đến lúc chết.

Nếu hắn không có Vô Thường kia luôn trong đầu nhắc nhở và ý chí mạnh mẽ của bản thân, có lẽ hắn đã không xong ngay tại lúc này.

-Xuống, xuống đi mày, kích thước có chút xíu thì làm ăn được gì, vả lại nàng ta cũng đâu có một cái lỗ để ngươi khám phá, nên là ngủ hộ tao cái.

Nhìn tiểu đệ đệ chỉ bằng một ngón cái của người trưởng thành đang dựng lều nhỏ bên dưới hạ bộ, Vô Thường lập tức “đập đầu” nó để nó yên nghỉ, không làm phiền hắn hay khiến máu hắn dồn xuống thêm bên dưới.

-Mẹ kiếp.

-Vụt.

Thả lỏng cơ thể để dần thu hồi máu bên dưới đũng quần, Vô Thường một ngón tay soẹt qua da thiếu nữ tạo ra đường máu có màu tím nhạt tựa mũ cây, tay còn lại liền lấy ống trúc ra hứng máu.

Để chắc ăn nhất, Vô Thường cần ba mẫu vật máu và phải có sự khác giới, nếu không có khi đang làm thí nghiệm dở dang lại thiếu vật mẫu cần thiết thì ôi thôi rồi bản thân óc chó.

-Phù, hy vọng mấy nữ nhân của chủng tộc khác không nên giống như vậy a, không thì chết mất.

Lần cuối nhìn thiếu nữ Mộc tộc mà thở dài sau khi đã làm lành vết thương giúp nàng, Vô Thường tức thì tranh thủ thời gian đi đến vị trí của chủng tộc khác, Quỷ tộc.

Hành động vừa rồi của Vô Thường có thể được gọi là đê hèn, bỉ ổi, khốn nạn, hạ lưu, vô liêm sỉ,.. nhưng quy luật thế giới đó là mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm chó, Vô Thường mạnh thì hắn có quyền làm điều đó, chỉ đơn giản như vậy.

Mà nếu đổi lại là một nam nhân bình thường, đứng trước một mỹ nữ nhân “mới lạ” đến từ tộc khác lại còn bất động để người muốn làm gì thì làm, ai mà có thể nhịn được chứ? Không để tiểu đệ đệ “đi ra đi vào” trong miệng của thiếu nữ Mộc tộc, Vô Thường đã là một người có nhân đạo tốt đẹp.

-Năm người nơi đây, vậy thì năm người khác đã ở bên ngoài.

Quan sát tất cả thành viên Quỷ tộc có mặt nơi đây, Vô Thường tiến lại gần một đôi nam thanh nữ tú đang ôm ấp nhau trên ghế mà hắn cho là hai kẻ mạnh nhất của Quỷ tộc.

Vẫn như cũ, việc đầu tiên hắn làm đúng là chạm vào da, rồi chạm vào cánh quỷ của đôi uyên ương “loạn luân” anh em này.

-Da có chút nhớt nhưng nói chung cũng giống hệt con người. Cánh thì giống cánh dơi, tóm kết cũng rất mềm.

-Hừm, cút, tao bất kể nữ tử này vợ hay mẹ của mày, lúc này nàng là của ta.

Đá thanh niên tuấn tú Quỷ tộc ra, Vô Thường ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng tựa tuyết mềm mại, chiếc miệng nhỏ của nhóc con Vô Thường lập tức cắn lên đôi môi đỏ mọng của nàng mà hưởng thụ.

Mười giây trôi qua, Vô Thường trả tự do cho môi đỏ của thiếu nữ, miệng nhỏ hắn liên tục liếm liếm môi hài lòng.

-Ngon ngọt, quá đã.

-Mà khoan, cho bóp, cho sờ một chút.

Chợt nhớ ra đã quên chưa thực hiện phần ngực và xem xét cái phía dưới có y hệt như của Nhân tộc, Vô Thường lập tức tiến hành, hai tay nhanh như chớp chộp vào ngực khá nhỏ của thiếu nữ mà sờ nắn.

-Cảm giác… như nhau, vậy còn bên dưới.

Hai tay cởi xuống quần dài, tiếp đó lại lột xuống quần mỏng ngắn, rồi lại lột tiếp quần nhỏ mềm mại bên trong để làm lộ ra một khe suối hồng hào tỏa hương thơm kích thích tinh thần “tiểu đệ hưng phấn”.

Ngắm nhìn bên ngoài khe suối một hồi, Vô Thường bất chợt dùng bàn tay vuốt ve khe suối, sau đó hai ngón tay tức thì tách khe suối ra, gương mặt cũng cuối xuống nhìn ngó sâu vào bên trong khe suối.

-Giống Nhân tộc, bất quá không có màn trinh tiết, vậy thì một là mất, hai là Quỷ tộc sinh ra vốn đã như vậy.

-Mà thôi kệ.

Buông tay ra khỏi vùng cấm địa, mặc lại quần áo đang hoàng cho nàng, Vô Thường bắt đầu tiết mục lấy máu ba mục tiểu gồm thiếu nữ (nàng), thanh niên vừa bị đá, thanh niên khác.

Xong việc làm lành vết thương đầy đủ cho ba người, hắn lập tức biến mất rồi xuất hiện ở ngôi đình của Hồn tộc, công việc hắn làm tiếp tục được lặp lại.

-Da giống người, môi giống người.

-Ngực đàn hồi hơn, vả lại cũng không có núm, trông giống hệt một cái bánh đúc tròn.

-Bên dưới trông nhỏ hơn và có màu trắng, này mà đút và thì chắc là rất khít, khít đến “bắn ra” ngay lập tức.

-Vụt… soẹt.

Lấy xong ba mẫu máu của Hồn tộc, Vô Thường lại tiếp tục hướng đến bên tộc khác bước qua, lần này là Thiên Hổ tộc.

-Ngực nở, mông to, khe bự, chui đầu xuống còn vừa khít, đệch!

-Cái quái gì đây? Da trơn láng, tóc dài mượt, nhưng sao môi quá nhạt, không có chút mùi vị gì, cứ như đang ăn một nồi cháo loãng không bỏ đường vậy, quá tệ?

-Mà thôi kệ, xin miếng huyết vậy.

Nếm mùi vị một thiếu nữ Thiên Hổ tộc nhưng không được tốt đẹp như trong mong muốn, Vô Thường thu máu của ba người liền rời đi, bay đến chỗ của Long tộc, nơi có những con rồng đang nằm cứng ngắt trên gạch trắng.
Bình Luận (0)
Comment