Chân Lộ

Chương 177

Ngồi tại ghế im lặng trầm mạc, Vô Thường có chút suy tính.

“Các ngươi hẳn đã dùng một lượng lớn tài vật để nhờ Đấu Giá Hội giúp các ngươi ép đấu giá Nhậm Tử Y xuống cuối cùng để loại bỏ bớt người, dễ dàng tìm ra được những người Nhậm gia mà các ngươi muốn tìm”.

“Haizzz, tiếc rằng ta đã không còn mang huyết thống của người Nhậm gia nên chẳng thể tạo liên hệ với các đồng tộc thông qua cảm ứng huyết mạch, xác định được có đúng là tại nơi đây đang có người Nhậm gia tồn tại để trợ giúp họ thoát khỏi các ngươi, chí ít là sợ các ngươi manh động giết người ngay tại chỗ. Xem ra ta đành phải dùng đến cách này rồi”.

Vô Thường rơi vào trạng thái nhắm mắt tĩnh tọa.

Đứng trên bục đài đấu giá, nữ nhân xinh đẹp với một tầng lớp phấn mỏng chờ đợi mọi người bên dưới yên ổn liền nháy mắt với một thiếu nữ nhân viên, ý muốn nàng kêu người đen “nô lệ” ra.

Ba phút sau, một chiếc l-ng sắt chứa đựng một thiếu nữ xích lõa có làn da trắng màu tựa bạch ngọc mà không hề có mảnh vải dính thân được hai nam tử cường tráng có phần hạ bộ đang cương cứng dựng lều đẩy ra ngoài, để giữa trung tâm bục đài.

Nhậm Tử Y cùng khối thân thể mảnh mai, tuyết trắng vừa ra, nam nhân khắp đấu trường thấy những chỗ “tươi xinh” đều dựng lều tại đũng quần, miệng khô khốc, mắt ngơ ngác.

-Da trắng tựa tuyết…

-Mặt đẹp tựa tranh…

-Bộ ngực to tròn, đầu ty mềm đỏ…

-Đôi chân mượt mà, thon gọn…

-Cái l* ít lông, tỏa hương thơm quyến rũ…

-Nữ nhân này, ta nhất định phải đạt được!

-Không, nàng là của ta, không ai được phép dành, kể cả ngươi!

-…

Đấu giá Nhậm Tử Y còn chưa bắt đầu nhưng gần 70 nam nhân ngồi bên dưới đã miệng đắng, lưỡi khô mà tranh giành ác liệt với nhau, “kiếm”, “thương” bên dưới đã dựng có khi còn được họ móc ra tát vào mặt đối thủ.

Trong khi đó, Vô Thường bên dưới lại trở nên đớ họng, mắt hắn trợn lên nhìn Nhậm Tử Y đang sợ hãi như một đứa trẻ bên trong l-ng sắt vì có lẽ đã bị người xóa bỏ hoàn toàn ký ức, trong đầu hắn kỳ quái kêu to.

“Còn nguyên âm? Còn xử nữ? Còn tờ rinh!!! WTH?!!! Bọn chó điên kia bị bê đê hết rồi?”

Vô Thường, hắn không ngờ Nhậm Tử Y mà hắn gặp trước mặt này lại vẫn còn là thiếu nữ, vẫn chưa mất đời con gái, điều đó khiến hắn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Vậy ra suy đoán của hắn từ trước đến giờ đều sai rồi?

“Đúng óc chó, làm mình hay lắm, suy tính cứ như thần”.

Mặc dù không hiểu gì, chuyện liên quan đến Nhậm Tử Y vì sao lại thành điều không tưởng, Vô Thường trước cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.

Trên bục đấu giá, nữ nhân xinh đẹp có trang điểm một lớp phấn tuy mặt đã đỏ lên vì thấy quá nhiều kim thương chọc trời đủ độ ngắn bé bên dưới lớp vải quần, nàng duy trì bình tĩnh điều hành cuộc đấu giá.

-Như quý khách đã biết, thiếu nữ này vốn là một thiên tài của Nhậm gia của quá khứ đã từng tồn tại nhưng bây giờ nàng đã bị người xóa hết trí nhớ và phong ấn khả năng tu luyện nên không hề khác người bình thường. Đặc biệt một điều nha, nàng vẫn còn là xử nữ chưa ai đ-ng đến.

-Hả! Nàng còn… còn… còn trong trắng?!!!

-Chó chết, thằng nào giành với ta ta liền dùng cây thương 26 năm thọ nguyên của ta đập cho hắn chết.

Một hồi la hét, kêu gào, cãi cọ giữa các bậc nam nhân lại tiếp tục bắt đầu.

-Bé bằng hạt tiêu mà dáng so với cà tím? Nữ nhân này chắc chắn là của ta chứ không phải của ngươi.

-Bọn ngươi nhảm gì thế, có tin hay không tay lấy cây thương dài 30cm chọc thủng mắt các ngươi.

-30cm? Xạo l**, 3cm nói ta còn tin được, 30cm? Láo toét.

-…

Năm giây sau, nữ nhân trên bục đài vội bình ổn mọi người, sau đó nàng cũng lập tức bắt đầu cuộc đấu giá nô lệ Nhậm Tử Y.

-Thiếu nữ này vì là người có sắc nước hương trời nên sẽ được đấu giá trực tiếp bằng phiếu điểm loại giấy trắng mực đen, giá khởi điểm là 1.000 điểm, mỗi lần ra giá không thấp quá 100 điểm.

-Đấu giá bắt đầu!

-Khỏi nói cái gì nhiều với ta, ta ra giá 10.000 điểm, nữ nhân này giờ là của ta.

-Tưởng ngươi ngon ư, ta ra giá 20.000 điểm.

-22.000 điểm.

-Ta ra giá 25.000

-Ta ra…

Dòng nam nhân “dựng lều giữa háng” bắt đầu tranh nhau gào thét kêu giá điên cuồng. Trong khi đó, Vô Thường lại tiếp tục tĩnh tâm yên lặng để lắng nghe những âm thanh vang lên của từng người một nhằm xác định âm điệu cảm xúc của họ trong giọng điệu kêu giá.

Nếu giả sử nơi đây đúng là có người Nhậm gia, hình dạng họ có thể giả mạo, thay đổi thành người khác để che giấu người nhưng mà cảm xúc khi họ kêu giá muốn đoạt lấy Nhậm Tử Y tất nhiên sẽ có ý vị cảm xúc trong âm điệu lời nói khác nhau, đây sẽ là điểm máu chốt để Vô Thường xác định được vị trí người Nhậm gia đó.

-28 nghìn.

-30 nghìn.

-35 nghìn.

“Cảm xúc của sự dâm dục, tất cả đều không phải”

-40 nghìn.

-53 nghìn thằng nào dám giành, ta về sai người dọn sạch cái ổ chó của thằng đó.

-Sợ con c**, cô ta là thiếp thứ 13 của tứ gia của Hình gia, xem ngươi dám làm gì ta. 60 nghìn.

“Cũng không phải. Liệu người Nhậm gia có thật sẽ đến như ta đã suy diễn, thậm chí trong mười bốn lão giả ngồi trên tầng lầu kia có thật sẽ có bọn chúng mai phục hay chỉ đơn giản họ là người giám kiểm Đấu Giá Hội nên luôn chú ý từng người nhằm để phòng khe kẻ làm liều?”

-Cháu ta rất thèm cô nương này, ta ra giá 1 triệu.

“Chính là ngươi rồi”.

Một lão giả có mang theo một vị thiếu niên đầy sắc niệm với Nhậm Tử Y mà liên tục chảy dãi ròng ròng nơi miệng bỗng lên tiếng liền đã khiến Vô Thường nhẹ cười nhạt trong lòng.

“Khác với những trường hợp khác, lão già ngươi lại có một sự lo lắng, yêu thương ẩn bên trong lời nói dù đã được ngươi cố gắng áp chế, ngoài ra sinh mệnh lực của lão già ngươi cũng lại quá trẻ đi. Thế nên ngươi không ai khác, chỉ có thể là Nhậm Tử Mục, anh trai của Nhậm Tử Y, bởi đại ca ta từ lâu đã rời thành để đi chu du nên sẽ rất ít có khả năng quay về trùng hợp như vậy, vả lại dù có cứu Nhậm Tử Y, anh lớn cũng sẽ không có cảm xúc lo lắng hay yêu thương gì đối với nàng mà đơn giản chỉ là sự thương cảm”.

Thoáng liếc mắt đối với lão già rồi quay lại ngay, Vô Thường rất nhanh chóng đoán được thiếu niên mang râu bạc giả, đầu tóc bạc phơ là ai và cả nguy cơ thiếu niên phải gánh chịu.

“Nhưng mà ngươi đã sai lầm rồi. Tất cả những người ở đây, từng người từng người một kêu giá đều sẽ bị mười bốn lão giả cảm ứng sinh mệnh lực, thế nên nếu họ là bọn chúng, ngươi đã xong rồi”

“Ồ, quả nhiên, trong số các vị Linh Sư trên kia đã có vài vị để tâm đến ngươi”.

Cảm nhận có ba vị Linh Sư cảnh có già trẻ dị động, tập trung ánh nhìn chằm chằm vào lão già vừa ra giá kia, Vô Thường cũng đến lúc nên kết thúc hội đấu giá.

-Ta ra giá 10 triệu bằng phiếu điểm giấy trắng, mực xanh dùng cho Linh Sư cảnh.

-Cái gì, ngươi làm liều thế ư, vậy ta ra 10.000.100 điểm.

Vô Thường ra giá là tận trên cao của Linh Sư cảnh khiến người rùng mình, im lặng quái dị quay đầu nhìn hắn, không biết tên này đùa thật hay đùa giỡn, nhưng dù vậy thì vẫn có người nghe không kĩ, cứ tưởng hắn ra 10.000.000 điểm phiếu loại giấy trắng, mực đen nên gào họng kêu giá to hơn 100 điểm.

-Tưởng ta sợ… sợ sao, ta kêu giá 10.000.200 điểm.

Trong khi lão giả ngây dại ra vì hắn dù đã đi đào những báu vật quý giá mà gia tộc cất giấu đem bán đi, dù hắn đã sở hữu gần nghìn điểm phiếu giấy trắng, mực xanh trong người, nhưng lại không có đủ tiền để so với 10 triệu điểm phiếu hết sức không lồ mà người dân trong Châu Nam thành chắc chắn sẽ không thể có được, người thứ hai nghe nhầm cũng tương tự ra giá.

Ngay lập tức, nữ nhân chủ trì cuộc đấu giá đề ép lại sự chấn động trước số điểm phiếu trên trời này, này cười nhẹ cảnh tỉnh hai nam thanh niên kia.

-Xin lỗi hai quý khách, vị thiếu gia đây ra giá là 10 triệu điểm phiếu loại giấy trắng, mực xanh dùng cho Linh Sư cảnh. Không biết hai vị ra giá là loại phiếu điểm nào?

-Sạc! Thế thì ta xin rút lại, rút lại!

Nghe đến loại phiếu điểm giấy trắng mực xanh, cả hai nam nhân liền trắng mặt, xua tay liên hồi rút lại lời vừa ra vì căn bản chính họ không có phiếu điểm lớn như vậy, cái già trên trời này chắc là của thế lực giàu sang nào từ bên ngoài ngao du vào Châu Nam thành rồi, ai dám chống được.

Nữ nhân chủ trì đấu giá nhìn Vô Thường hỏi.

-Không biết số phiếu điểm thiếu gia nói ra có thật? Nếu thiếu gia đưa giá cao nhưng trong người lại không có, Hội Đấu Giá chúng tôi sẽ nghiêm trị xử lý.

Mười triệu điểm phiếu giấy trắng mực xanh, vậy nó chẳng khác gì một linh dược dùng cho Linh Sư cảnh tầng 7 rồi, đây quả thật là mức giá quá kinh người và khó tin khi đặt ở một địa phương Linh Sư cảnh chẳng có mấy người như ở Châu Nam thành.

-Thật hay giả, nhìn đã khắc biết.

Lấy từ trong giới nhẫn ra một xấp giấy dày có màu trắng, mực xanh phe phẩy trước ngực khiến người khắp nơi nhìn thấy đều giật mình khát vọng, Vô Thường nói với người chủ trì bên trên.

-Nhanh kết thúc một chút, ta có việc bận cần làm.

Thiếu nữ bên trên dù muốn đánh đít Vô Thường vài cái cho bỏ ghét, nàng vẫn cố mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục công việc.

-Vậy với giá 10.000.000 phiếu điểm giấy trắng, mực xanh, không biết còn có vị nào ra giá cao hơn không?

Trước số điểm phiếu thuộc hàng Linh Sư cảnh tầng 7 này, khắp Châu Nam thành e rằng đã không có thể lực nào có thể đối chấp với Vô Thường, thế nên xung quanh liền rơi vào một mảng im lặng.

Nữ nhân chủ trì bắt đầu hô quyết định giá.

-10 triệu điểm lần thứ nhất…

-10 triệu điểm lần thứ hai…

-10 triệu điểm lần thứ ba, thành giao. Xin mời thiếu gia bước vào phòng trong dưới sự dẫn dắt của thị nữ để hoàn thành thủ tục mua bán.

Nói với Vô Thường xong, nữ chủ trì đấu giá nhìn tất cả mọi người tuyên bố kết thúc lần đấu giá thứ 153 và ra hiệu người đẩy l-ng sắt nhốt Nhậm Tử Y đang tựa như mèo con bị dọa run cầm cập trong l-ng rời đi.

-Lần đấu giá ngày hôm nay đã kết thúc, hẹn gặp các vị trong lần đấu giá vào ngày 15 tháng tới, thân ái kính chào.

-Haiiii, tiếc thật, người đẹp trắng xinh của ta.

-Về thôi.

-Tiểu tử kia là con cháu của ai, nhà sao lại giàu quá thể?

-Hừ, chỉ là một Phàm Nhân cảnh, để xem ngươi chạy đi đâu với số điểm phiếu đồ sộ đó…

-Ta chịu không nỗi nữa rồi, chẳng lẽ phải vuốt trụ trước mặt mọi người? Chắc sẽ rất kích thích đây, ồ, ô, y, ư…

-Tởm thật, ọe…

-Mau đưa ta về, ta cần nữ nhân để giải nhiệt.

-…

Trong lúc mọi người rời đi, Vô Thường cũng nhanh chóng đi theo thị nữ đến phòng thu phiếu điẻm và trao đổi quyền sở hữu đồ vật đấu giá.

Sau một lúc làm giấy tờ đầy đủ, thuận tiện khi Vô Thường đã tự động đưa ra lệnh bài Dược Các, hắn được người dẫn đến nơi giam giữ Nhậm Tử Y để gặp mặt “xem hàng” và mang nàng về bên cạnh.

Bên trong phòng riêng chỉ còn lại hai người. Vô Thường bước nhẹ đến chiếc lòng sắt, nhìn vào thiếu nữ 18 tuổi có thân thể trắng buốt đang mắt ướt lệ, sợ hãi ngồi co rúm một góc bên trong.

-Biểu muội, đã lâu không gặp.

Vô Thường bắt đầu tâm sự một chút với nàng, dù nàng sẽ không trả lời hắn vì còn sợ hãi người lạ mặt và chắc chắn không hề quen hắn.

-Kể từ lúc xa nhau cách đây hơn một tháng nhưng đối với ta đã như nửa năm, ta cảm thấy nhớ biểu muội vô cùng, nhất là nhớ về cảnh muội chặn đường ta rất khó hiểu ngày đó, hà hà….

-Biểu muội, muội có nhớ ca ca Nhậm Tử Mục của muội không? Nếu nhớ thì chút nữa muội sẽ thấy được hắn, hắn có lẽ lúc này chính là đang chờ đợi, mai phục ta ở đâu đó để khi ta mang nàng ra liền ra tay cướp lấy muội.

-Ha hả, nhưng muội biết không Tử Y, lúc mà hắn hành động cứu muội cũng chíng là lúc hắn đã tự khẳng định bản thân hắn có quan hệ với Nhậm gia, và rồi nếu như thế thì… ta cũng tìm được người cần tìm.

-Thôi, anh họ chỉ nói với em được bấy nhiêu, chúng ta gặp mặt sẽ không được lâu, vốn dĩ lần này cũng xem như đã gần như là lần cuối cùng nên là đi nào, đừng ở đây nữa.

Dùng ánh mắt sắc lạnh khiến Nhậm Tử Y đờ người, cả cơ thể nàng đều bị buộc phải nghe lời hắn tuyệt đối, hắn mở kháo l-ng sắt cho nàng để nàng bước ra.

-Mặc vào đi, mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi.

Đưa cho nàng bộ quần áo bình dân của nữ nhân bình thường hay vận, Vô Thường đứng ở một bên quan sát “cổ máy” Nhậm Tử Y thay đồ và làm một chút tính toán.

Mười phút sau, cả hai người nhanh chóng rời khỏi Đấu Giá Hội.
Bình Luận (0)
Comment