Chân Lộ

Chương 18

Giọng nói mềm mại của nữ nhân vang vọng khắp bầu trời đấu trường khu vượt thử thách yêu thú.

-Kính chào quý vị quan khách đến với Đấu Trường Phong Ba, khu vượt thử thách yêu thú, một khu mà có thể nói là khó nhất trong đấu trường của chúng tôi.

-Và dĩ nhiên cũng không nói gì thêm, chúng tôi cũng xin được phép bắt đầu lần vượt thử thách yêu thú thứ hai trong ngày. Mọi đặt cược, ghế ngồi mất hiệu lực giây phút này.

Hơi dừng một giây, giọng nữ nhân lại tiếp tục

-Đã đến giờ, xin mời đấu sĩ “thỏ con xinh xắn” bước ra sân!

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bên trái, nơi có một cánh cửa sắt đen màu.

“Kétttt” một tiếng cửa lớn rộng mở, Vô Thường mặt nạ thỏ quần áo trắng, tay cầm thương, lưng đeo kiếm, eo dắt dao nhỏ nghiêm chỉnh bước ra. Bộ dạng hiên ngang, hùng dũng tựa như tướng quân tự thân ra trận chinh chién, tản mát ra một cổ khí thế kỳ lạ đầy vẻ ngạo thế.

Bịch…

Vô tình hay cố tình thay, Vô Thường bỗng chốc đạt trúng một vật mềm mềm khiến toàn khí thế hắn có đều tan biến như chưa từng xuất hiện.

“Mẹ nó, con cờ hó nào dám ị bậy…”

Tức tối rủa thầm trong lòng, bất quá khi quay xuống nhìn kĩ thì phát hiện đó là một vũng máu nhỏ cùng ít nội tạng người chết bên trong, trong lòng hắn không khỏi nhủ “đệch, chưa gì đã hù ta nhục chí à”.

-Thỏ con xinh xắn, cái con mẹ nó cái danh hiệu buồn cười vãi cả ra. Mặc dù là đã biết trước nhưng mà cũng không kiềm được nước mắt, má nó buồn cười thật, há há há, hahahaah…

-Ỳ, nghe nói là còn trẻ lắm nha, chỉ khoảng thanh thiếu niên trên dưới 17, 18 tuổi thôi.

-Bộ thằng này tưởng là mang nhiều vũ khí liền sẽ thắng? Điên rồi.

-Tuổi trẻ như vậy lại tham gia đấu yêu thú, xem ra là chết chắc.

-Hừm, để coi thực lực thế nào…

-…

Giây phút Vô Thường nhìn vũng máu nhíu mày, khán giả trên khán đài còng tròn bàn tán rộ lên.

-Phàm Nhân cảnh?

Trung niên nam tử dù ngồi cách xa Vô Thường khoảng 100m hơn vẫn nhìn thấu cảnh giới của Vô Thường, điều này khiến lão khó hiểu, thật sự là có kẻ ngốc trên đời? Nhưng lát sau vị trung niên lại chợt nghĩ “có thể có vũ kỹ”.

-Kết thúc sớm, hi vọng có thể xem kịp vài động tác cơ bản của yêu thú.

Cả năm vị Lục Kiệt đều âm thầm đoán ra kết cục trận chiến.

-Xui vãi cả nồi.

Mắng một câu, Vô Thường tiếp tục đi đến gần giữa sân rồi mới dừng lại.

Cắm cây thương xuống đất, dựng thẳng đứng trên đất, Vô Thường dựa lưng vào cây thương dài 2,3m (mũi thương dài gần 30cm) quan sát đấu trường tính toán.

“Số lượng chỉ trên ngàn người, xem ra lại sắp trở thành nhân vật nổi tiếng người người mến mộ a”.

“Sân kiểu vòng tròn dạng số 0, đường kính dọc khoảng 300m, đường kính ngang khoảng 200m, tường thành dày cao 10m cách biệt với khán giả. Ở gần có Linh Nhân cảnh phục kích nhằm ngăn chặn tai nạn yêu thú mất kiểm soát, chưa kể là còn có trân pháp phòng ngự, không cho công kích lọt ra ngoài. Hừm, bên dưới đất là cát dày, có thể dễ dàng dùng để hất lên làm mù tầm mắt địch…”

“Mẹ, cái cánh cửa đối diện to như vậy đơn nhiên là vì yêu thú có hình thù cao to. Theo danh sách, con yêu thú cuối cùng là Con khỉ lông vàng, thân cao 5m to lớn, lực lưỡng vãi cả nồi, một quyền trúng người đảm bảo là banh con mẹ nó xác. Mấy cái vũ khí cùn này không biết có chém rách được thịt nó không nữa…”

Bên trong Vô Thường tính toán khá nhiều để càng ít lộ ra thực lực thật sự càng tốt, bên ngoài Vô Thường chỉ là khoanh tay trước ngực khẽ nhắm mắt như nằm ngủ. Tư thế cực kỳ phong độ, rất có sức đả kích trái tim nữ nhân.

Đã qua năm phút để đấu sĩ điều chỉnh trạng thái, giọng nói nữ nhân mềm mại lần nữa vang lên.

-Yêu thú đầu tiên, Cuồng Chiến Lang.

Cửa lớn đối diện mở ra, một chiếc xe không người lái chở l-ng sắt lớn đi ra ngoài.

Bên trong l-ng sắt, một con chó sói đứng cao 1m5, 1m6, không, một con quái thú tựa như chó sói to bự có mắt đỏ, tai nhọn, bộ lông xanh đen, hàm răng đầy sắc nhọn cùng dòng nước dãi rỉ xuống. Con quái thú này chính là đang đứng vững bằng hai chi sau, hai chi trước với mười hai ngón tay sắc bén nhọn như hắc cầm cầm chặt cạnh l-ng sắt gào thét ghê rợn.

-Gào… GỪ… gào gào…

-Bà hú… Hú bà boa, hú hú…

Đôi mắt Cuồng Chiến Lang vô cùng khát máu nhìn xung quanh đầy dữ tợn, hai chi trước vẫn liên tục rung lắc mạnh mẽ l-ng sắt, chiếc đuôi có lông dựng đứng cứng như đá không ngừng linh hoạt cử động đánh vào l-ng sắt tạo ra âm thanh “rầm rầm”, song không thể phá toái l-ng sắt đi.

-Là Cuồng Chiến Lang, cùng loại với con thú đã giết chết A Mộc trong nhóm hồi sáng a.

-Đúng, tuy nó chỉ cao bằng một thiếu niên 13, 14 như thân thể bề rộng to, cơ bắp cuồng cuộn săn chắc, cực kỳ linh hoạt và sắc bén trong chiến đấu.

-Không chỉ nhiêu đó như ngươi nói đâu, tốc độ của nó cũng cực nhanh khủng khiếp, trúng một trảo là kiếm nát vụn, cơ thể như bị dao xẻ, tuyệt đối không thể sống.

-Trong một tháng nay có tổng cộng 56 đội tham gia, trong đó chỉ khoảng 23 đội là sống sót qua ải nhưng ít nhiều đều có mang thương tật, kết quả là chết ở ải hai hoặc dừng lại sau khi thắng ải hai, không thể đến ải ba Quái Nhện.

-Không biết thiếu niên có thể trụ bao lâu a…

-Trụ làm méo gì, chết đi cho ta có tiền về mua thuốc cho mẹ già.

Khán giả bắt đầu nghị luận, tuy nhiên đa phần họ đều mang theo vẻ thích thú và lo lắng sợ không trúng cược hơn là cầu mong đấu sĩ đừng chết, có thể vượt ải.

Vô Thường khẽ mở mắt nhìn vê phía Cuồng Chiến Lang, từng thông số kĩ thuật của con yêu thú đều nằm trong mắt hắn.

“Chiều cao 1m56, sải tay 50cm, móng vuốt đủ để làm chày xước Linh Thể tạo ra những đường máu đẹp mắt, chân cứng, tốc độ gấp ba lần một người bình thường, thậm chí nếu nó chạy bằng bốn chân, tốc độ phải gấp 5 lần. Thân thể cơ bắp cho thấy sức lực mà nó có thể tạo ra là một nghìn cân khí lực, gấp 5 lần người bình thường. Chiếc đuôi này… có độc”

“Và đặc biệt, Cuồng Chiến Lang không phải là cái tên tự dưng xuất hiện. Điều này cho thấy, con chó con này càng chiến sẽ càng hăng máu, sức tấn công sẽ tăng dần theo thời gian cho đến một hạn định nào đó mới dừng. May là bố mày có đọc qua vài quyển sách nói về yêu thú a”

-Ải một, đấu sĩ chiến Cuồng Chiến Lang chính thức bắt đầu.

Giọng nói êm tai của nữ nhân vang lên, l-ng sắt tức thì rụng xuống, Cuồng Chiến Lang được thả ra.

-Gờ Hú hú….

Tru lên một tiếng vang dội, Cuồng Chiến Lang gương mặt dữ tợn, miệng răng nhọn, mũi xì ra khói bước hai chân rời khỏi cổ xe.

“Úi giời, cưng trừ phi là có cơ thể sắt đá thì họa may còn sống lâu, chứ tốc độ, sức mạnh của cưng thì ăn anh bằng niềm tin. Trình đâu mà đủ, à chấp luôn, anh sẽ nhắm mắt lại vậy”.

Khá là ảo tưởng, Vô Thường thật sự nhắm mắt rồi rời thương, trên lưng đeo kiếm chậm rãi từng bước một tiến về phía trước, về phía “ma sói” nếu tính theo thế giới Pháp thuật của Vô Thường.

Kiếp trước, Vô Thường đã từng một thường vào sinh ra tử, chinh chiến vạn quân, phải nói, mắt hắn nếu không tồn tại thì cơ thể sẽ chính là đôi mắt toàn diện thứ hai của hắn.

Âm thanh giúp hắn định vị.

Xúc giác cho cảm nhận hướng gió và tính toán mạnh yếu, nhanh chậm.

Sự rùng mình cho hắn cảm giác nguy hiểm đã đến gần hay chưa.

Nhắm mắt có đôi khi lại giúp hắn dễ dàng chiến thắng hơn là mở mắt.

-Nhắm mắt lại?

-Thú vị, thú vị, thật thú vị làm sao.

Trung niên nam tử với năng lực của Linh Nhân cảnh nhưng tuyệt đối không thuộc hàng “rơm, cỏ” như Linh Nhân cảnh tại Châu Nam thành, hắn nhìn Vô Thường hành động liền cười lên một nụ cười khó bề xuất hiện.

Trung niên không nghĩ Vô Thường điên, hắn nghĩ Vô Thường tự tin và muốn dõ theo kết quả có đúng như vậy.

-Grừ Grừ…

Cuồng Chiến Lang có thể nói là yêu thú hoang dã, tuy nhiên nó không phải là thú hoang như chó sói. Nó bước ra khỏi l-ng sắt, điều đầu tiên nó làm hệt như con người, đó là quan sát tình cảnh xung quanh.

Phát hiện trên đài cao rất nhiều người, rất nhiều thức ăn, dãi của nó liên tục rơi xuống mặt đất tạo nên một vũng nước nhỏ.

-Khịt khịt…

Bất giác ngửi được mùi thơm của miếng thịt ngon đang lại gần, đôi mắt đỏ của Cuồng Chiến Lan lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Vô Thường cách gần 100m phía trước.

Nước dãi đầm đìa, cái miệng đầy răng nhọn, Cuồng Chiến Lang hạ hai chi trước xuống đất, cả người phóng chầm chậm về phía Vô Thường, đây có thể là thăm dò con mồi của nó.

Soạt!

Đối diện, Vô Thường đưa tay rút thanh kiếm trên lưng ra, tay cầm đặt kiếm ngang về bên phải so với cơ thể Vô Thường. Bóng tối che mắt, Vô Thường vẫn bước đến nhẹ nhàng, trầm lặng.

-GỪU…

Tốc độ Cuồng Chiến Lang bắt đầu tăng lên, bốn chân chạy giúp nó càng lúc càng nhanh, đến giây thứ ba thì đã vượt qua 30m/s. Với tốc độ tăng tiến này, chỉ khoảng đúng 1 giây tiếp theo, Vô Thường sẽ bị nó cắn đứt cổ.

-Thật nhanh, một người bình thường căn bản là không theo kịp tốc độ. Thỏ con xinh xắn đi đời rồi.

-Phải như vậy chứ, ta lại sắp có tiền.

-A Mộc lúc sáng cũng chính là chết như vậy a. Đội của hắn căn bản không theo kịp tốc độ, công kích hay phòng thủ đều không. Nhờ có A Mộc chết, bị Cuồng Chiến Lang ăn thịt nên mới có sở hở để hai người khác hạ gục nó a.

Trong lúc mọi người vừa nhìn vừa bàn, một giây sớm đã trôi qua, Cuồng Chiến Lang đã cách Vô Thường chỉ 10m, một cú nhảy đà xa và nhanh với tốc độ kinh hoàng từ Cuồng Chiến Lang bạo phát, chụp thẳng về phía Vô Thường.

-Đừng xem con gái…

-Hí…

-Chết.

Vù!

Một cú nhảy vồ thẳng mặt Vô Thường, nếu là người bình thường, Phàm Nhân cảnh, thậm chí một vài Linh Nhân cảnh non nớt chắc chắn sẽ bị vồ đứt đầu mà không kịp làm ra hành động gì.

Xoẹt… vụt!

Keng!

Mở mắt, Vô Thường tra kiếm vào vỏ trên lưng, đồng thời cánh tay phải được giơ lên cao.
Bình Luận (0)
Comment