Chân Lộ

Chương 260

Đây là Một Bản Tóm Tắt Nho Nhỏ về cuộc đời VÔ THƯỜNG.

Nó sẽ có một số chi tiết sai lệch, không đúng sự thật nha mọi người.

Đọc giải trí thôi!

- -------------

Tao là Thiên Họa, là Vô Thường, là Lãnh Nhất Phong và bây giờ là Bách Thế.

Tao vốn ban đầu tên là Thiên Họa, là một trong bảy vị Pháp Sư mạnh nhất của thế giới Pháp thuật hện đại. Thế rồi trong một lần thử nghiệm phép thuật, tao vì chơi ngu nên đã bị biến thành một con t*ng trùng.

9 tháng 10 ngày sau tao được sinh ra ở Thế giới Tu luyện, mang tên Vô Thường. Và như bao thằng NVC trong những bộ truyện Tiên hiệp tao đã đọc, tao đến với thế giới này tuy không có Bàn Tay Vàng nhưng tao có IQ cao và thiên phú nghịch thiên.

Vì có IQ cao nên tất nhiên tao đ-éo có ngu mà giống như bao thằng NVC khác phải bương trải ngày qua ngày trong thế giới này để cực khổ tu luyện, từng bước đi lên, trở thành cường giả trên cao. Tao đã có Thiên Phú nghịch thiên, vậy thì tao chỉ cần tham gia vào một tổ chức lớn rồi để chúng bao nuôi là được, cần éo gì phải cực khổ ở bên ngoài một cách quằng quoại. Vậy nên đó là lý do tao tham gia Đấu Trường Phong Ba.

Đơn gia nhập Đấu trường Phong Ba đã gửi, có thiên phú cao tao tất nhiên đã trúng cử, chỉ còn chờ ngày được đưa lên tổ chức để tu luyện nữa là xong.

Vài ngày sau đó, cũng đã đến lúc tao đột phá Linh Nhân cảnh rồi. Tao rời khỏi nhà để đến khu rừng tìm kiếm cơ duyên giúp tao đột phá, thế nhưng là bị một thằng chó nào đó theo dõi và muốn giết, thế là quá đơn giản, tao tính toán một hồi rồi giết ngược lại nó. Tao thoải mái chạy vào rừng.

Vào đến rừng thì có một vài chuyện đã xảy ra mà nếu ko nhờ đầu óc tao sáng sủa thì đã đi đứt. Nhưng những chuyện đó dẹp qua một bên, quan trọng là tao đã lấy được cơ duyên và đột phá Linh Nhân cảnh. Không chỉ thế, tao còn tạo được Thiên Địa Thể, một loại thể chất vô địch thiên hạ, bất tử, éo bao giờ chết!

Lúc ấy tao rất sung sướng, tự thấy cuộc đời nở hoa. "Bất tử, éo bao giờ chết" đã là siêu nhân mẹ rồi. Nhưng vài năm sau thì tao mới thấy nó khốn nạn như thế nào, bất tử cc, éo chết cái quần què! Đây là một sai lầm chó má nhất của cuộc đời tao.

Bất quá chưa đến lúc để kể, giờ quay lại vấn đề chính.

Tao đã là Linh Nhân cảnh, có thể chất siêu nhân. Điều tiếp theo tao làm dĩ nhiên là về nhà, chuẩn bị đến thế lực sau lưng Đấu Trường Phong Ba để tu luyện.

Thế nhưng mà chỉ vừa bước vài bước chân thì tao đã bị một luồng sáng hãm lờ nào đó từ trên trời chíu xuống, bao phủ, mang tao đến một mảnh đất mà cở đó chỉ toàn bọn Linh Nhân cảnh thi thố với nhau.

Tao có thiên phú cực bá, thể chất siêu nhân, đầu óc thông minh, hiểu biết sâu rộng. Dĩ nhiên tao đ-éo cần đánh đấm gì trong "trò chơi" này thì vẫn thắng, thắng một cách éo thể nào nhẹ nhàng hơn được nữa. Đặc biệt trong suốt 120 ngày ở nơi "mảnh đất thần bí" này, tao còn cưỡng hiếp sơ khai được mấy chục em đủ giống loài từ rồng, phượng, yêu hồ cho đến quỷ, mộc nhân,.. và trên hết là lừa tình được một con nhỏ cực đẹp, đẹp đến kinh hồn, bắt nó về làm vợ.

Nhưng mà cũng trong 120 ngày này, tao đã có 1 lần ngu như chó, tự nhiên lại chia đôi Thiên Địa Thể ra để cứu con nhỏ Phượng Tiên Nhã trong khi nó chết là do nó yếu chứ có phải lỗi tại tao đâu, vậy tại sao tao phải cảm thấy tội lỗi mà cứu nó?. Điều đó đã khiến tao từ thằng có C-u dài 20cm thành C-u dài 3cm. Đúng hơn là hóa thành thằng nhóc vì mất mẹ nó nửa khối thân thể.

Sau đó tao nhẹ nhàng được luồng sáng đưa trở về khu rừng lúc trước đã từ đó biến mất..

Tâm tình tao lúc vừa quay về dĩ nhiên là vui mừng, sung sướng đến vãi cả đái ra ấy. Không ngờ chỉ một lần đi vào khu rừng mà thu hoạch là quá nhiều: thành Linh Nhân, có thân thể vô địch, đạt được vô số bảo vật trong "mảnh lục địa thần bí", có vợ đẹp, tươi, ngon, muốn dứt lắm mà do khoảng cách xa quá nên đành nhịn. Còn việc biến thành thằng bé ư? Vài năm sau lại lớn thôi, không cần lo, C-u 20cm sau này sẽ thành C-u 30cm.

Tao cứ thế, tung tăng quay trở về nhà để... nhận lấy những điều BẤT HẠNH liên tiếp xảy ra đối với tao, khiến tao mất hết tất cả!

Đúng, tao là người thông minh, đ-éo thằng nào có thể chơi được tao hay đào hố hay dụ tao nhảy vào. Và cũng vì thế nên thằng chơi trên đầu tao, gây xui xẻo cho tao không ai khác mà chính là con chó "lão Thiên", hay nói cách khác là "ý trời đã định"!

Tao vừa về đến nhà, toàn bộ gia tộc tao đã bị người nào đó diệt chết rồi, MÁ NÓ!. Đã thế còn lấy con mồi là biểu muội của tao ra để nhử tao hoặc ai đó còn sống trong gia tộc tao chạy ra để cứu người, nhờ vậy chúng mày bắt luôn cả ổ.

Nhưng là chúng mà ngu rồi. Kế hoạch chúng mày đã bị tao đoán được, thế là những kẻ diệt tộc tao còn ở trong thành đã bị tao giết, sau đó lấy thông tin kẻ chủ mưu đằng sau, biết được đó là một gia tộc mạnh mẽ vô cùng.

Ok, tao hiện giờ không đánh lại. Thế nên tao lần nữa tìm kiếm thế lực có thể bao nuôi tao, giúp tao lớn nhanh để hiếp gia tộc chó má kia. Còn Đấu Trường Phong Ba ư, đọc truyện đi rồi sẽ biết tao vì lý do gì tao ko thể đến được với Đấu Trường Phong Ba. Nói ra thì hơi bị xàm, do tao đã từ chối tình yêu của con Thánh nữ gì đó của Đấu Trường Phong Ba nên bị Đấu Trường Phong Ba truy sát con mẹ nó luôn, hài vãi cả đái. Nhưng không sao, tao với sức mạnh của bản thân nên đã tạm thời áp chế được tình thế, chỉ là ko thể tham gia Đấu Trường Phong Ba.

Trong quá trình tìm kiếm thế lực mới này, tao đã may mắn câu được một con ghệ cực ngon, bắt nó Bus cờ u đủ kiểu luôn, bao phê, bao sướng. Thế rồi mấy ngày sau, trong lúc tao vắng nhà thì nó đã bị thằng lồng nào đó bắt mất chỉ vì nó quá xinh đẹp. Đúng là Vãi lờ, vãi lờ, vãi lồng!!!!!!!!

Sau đó không lâu, khi tao tính toán kế hoạch chơi khăm gia tộc đã giết gia tộc tao, thế nhưng là không ngờ chỉ vài ngày sau, cả thành đều bị một chưởng của cường giả đánh sập. Tao nhờ có Thiên Địa Thể nên sống sót, là người duy nhất sống sót ở trong thành! Đen vãi cả lờ ra ấy.

Lồng má con chó "lão Thiên". Đi-t cả dòng họ nhà mày, con súc vật!

Và con chó "lão Thiên" chưa dừng lại. Cái lúc mất thành, tao vì "dung hợp" (dung hợp cái gì thì đọc truyện đi sẽ biết) nên đã biệt tích tám năm. Sau tám năm tao xuất hiện, tao nay đã lớn, C-u dài 3 tỷ mét, đẹp trai phong độ, nhưng cũng kèm theo đó là Thiên Địa Thể của tao có vấn đề. Hóa ra cái Thiên Địa Thể tao đang lại là hàng FAKE, nó khiến tao yếu càng ngày càng yếu, chẳng khác gì con chó, tao nếu sử dụng linh lực càng nhiều, cơ thể sẽ càng nhanh chết.

Yêu cầu cấp thiết, tao phải kiếm linh tuyền để hoàn thiện Thiên Địa Thể. Và để có Linh tuyền này, tao lại vẫn phải hướng đến mục tiêu tham gia thế lực, để mượn nhờ thông tin của thế lực mà tìm ra linh tuyền..

Con chó "lão thiên" lần nữa lại cắn, mà phát này là cắn tao chết luôn chứ đếu phải cắn đùa. Đ-it cả nhà, ông tổ đời nó.

Lúc tao vừa thông qua khảo nghiệm, sắp đến Tông môn lớn để làm sát hạch rồi trở thành đệ tử, thành công có thế lực và tìm linh tuyền. Thì số trời lại cho tao gặp phải nữ nhân tao yêu nhất khi ở Thế giới pháp thuật. (tình cảm ướt át ra sao thì đọc truyện ắt sẽ biết).

Khổ nỗi em ấy lại à huyết nhục lưu lạc của cường giả gì đó. Và khi tao gặp em ấy thì cũng là lúc cường giả thù địch đến để lấy mạng em ấy.

Á đù, tao có tu vi cao hơn em ấy, tao là Linh Sư cảnh - cảnh giới mà đánh ra một quyền liền nổ nát một căn nhà, trong khi đó cường địch của em ấy lại là Thiên Nhân cảnh - cảnh giới mà chỉ cần ra một chưởng là nát 1/8 tinh cầu, tiêu diệt hàng chục vạn sinh linh. Thế tao phải đánh như thế nào đây, cứu người như thế nào đây?

Đáp án là...

Đã nói em ấy là người tao yêu nhất, đối với tao mà nói, nó quan trọng hơn cả việc trả thù cho gia tộc, cho nên dĩ nhiên tao dù có chết, tao vẫn để em ấy được sống. Vì vậy tao quyết định hy sinh để dịch chuyển em ấy đến một tinh cầu khác.

Kết quả: Tao chết... vì gái!

Ha hả...

Đến đây thì cứ ngỡ cuộc đời tao kết thúc rồi.

Nhưng mà đ-éo phải! Mà đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!!!

//

Khi Vô Thường chết, tao ở trong tiềm thức gặp mặt "bóng đen". Sau một lúc trò chuyện thì mới biết rằng.

"Bóng đen" là một tồn tại vô cùng khủng bố, vì lý do nào đó nên lão đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Còn tao... hóa ra tao chỉ là một tia ý thức độc lập của lão, nhân lúc lão bất tỉnh mà tự có ý thức độc lập riêng rồi cho rằng bản thân là Thiên Họa.

"Bóng đen" gặp tao, nói rằng hắn sẽ thức tỉnh ở một ngày nào đó không xa, còn tao sẽ bị hắn dung hợp, trở thành một phần ý thức của hắn như ngày xưa.

Ôi, một diễn biến thật vãi lờ!!!

///

Dưới sức mạnh của "bóng đen", tao đã được hồi sinh, Thời điểm đầu thai, chuyển thế trên một bà bầu là lúc "Vô Thường" đã chết được 20 năm.

Và vâng. Cái số của tao vẫn nhọ như xưa, vẫn bị thằng ml "lão thiên" cắn. Thế nên chưa cc gì mà số đã đen, to, hôi mà còn lắm lông.

Tạo lần này được sinh ra nhưng chỉ có thiên phú 1 sợi xích (thật chất là thiên phú rất cao, chỉ là không ai nhìn ra được). Thế là cha mẹ tao độc ác, đá tao ra khỏi nhà cùng một số người hầu, khiến tao dù đã lên lớn đến 5 tuổi mà còn đ-éo biết mặt cha mẹ mình là ai.

Tiếp đó, đang sống yên lành thì tự dưng có một bà già dắt trong tay một cô bé từ trên trời bay xuống. Chiếm con bà nó nhà luôn.

Há há, hài vãi đái! Thế là tao trở thành vô gia cư, sống ở trong nhà nhưng nhà đó đ-éo còn là của tao, tao giống như là con bù nhìn để hai bà cháu mắc dạy kia dùng che mắt thiên hạ vậy.

Năm lên 7 tuổi. Do tao quá đẹp trai nên bị bà già điên đó đuổi ra khỏi nhà.

Và đó là thời cơ để "lão thiên" nhào đến cắn tao thêm 1 lần nữa.

Tao vừa bị đuổi thì lập tức bị một đám tráng sĩ, thân to lực lưỡng bắt đi, biến tao thành người hầu trong Nhược gia. Đi-t mợ!

Nhưng không sao, nhờ tài trí hơn người, bản thân lại đẹp trai nên tao đã dụ dỗ được một cô bé là tiểu thư ở trong phủ. Từ đó, số tao chẳng bị ai ức hiếp, cuộc sống sung sướng.

Mấy tháng sau, nhờ tao quá thông minh nên đã dùng thiên phú tuyệt đỉnh bám váy được vào một thế lực siêu cấp trên tinh cầu. Thoát hoàn toàn kiếp người hầu, nô lệ.

Rồi lại tiếp tục qua mấy tháng, nhờ con chó "lão thiên" không cắn nữa. Với lại do "bóng đen" và tao đang âm thầm dung hợp lại với nhau (hiện tại tao chưa biết điều, về sau tao mới biết và phát hoảng), khiến ký ức của "bóng đen" xuất hiện trong tao, bị tao vui vẻ đem ra sử dụng. Nhờ kiến thức đó, tao trở thành một con quái vật chân chính dù là đã không còn Thiên Địa Thể hay thiên phú nghịch thiên.

Và đây cũng là lúc câu truyện về tao mới thật sự bắt đầu.

/////

KHÚC này là các tình tiết ở phía sau. Tác đang căng não để tạo cốt truyện, viết cẩn thận từng li từ tý nên ra chậm chương. Mọi người thông cảm.

/////

Tao mạnh, đúng, nhưng không phải mạnh nhất!

Ngày X, tháng Y, tạo gặp thằng ml là đệ tử, truyền nhân cc gì đó của Ma Thần. Đánh nhau vãi cả đái ra, cả hai đều bị thương nặng.

Nhưng mà cũng đ-éo dừng lại ở đó:

Các thế lực cúng bái Tà Thần, Ma Thần vậy mà thi nhau nổi lên. Giết người, rút xương, luyện máu thành đan dược để tu luyện.

Các lão quái chuyển sinh để tu luyện lại từ đầu bất ngờ vùng dậy. Cướp của, giết người, tài nguyên phải thuộc về ta.

Cường giả từ Đại Thế Giới xuất hiện, thi hành tử án tử lên người có tên "Vô Thường" (may mắn quá, tên tao giờ là Bách Thế, không thì chết cha rồi, a ha ha). Thằng nào, gia tộc nào có người tên "Vô Thường" đều phải bị đồ diệt!

Tất cả bọn chúng xuất hiện đã ngay lập tức khiến sinh linh khắp nơi bị hủy diệt, máu chảy thành sông, đầu người chất thành núi, thi hài đếm không nổi.

Tao, dù đ-éo muốn nhưng bị buộc phải trở thành chúa cứu thế. Mẹ nó, thật là xui.

Tao chỉ có tu vi Tông cảnh mà thôi, trong khi chúng đa phần đều là Đế cảnh trở lên... ( cảnh giới: Tông, Tướng, Tôn, Đế, Thánh,...) Vậy tao làm đ-éo gì cứu được thế giới đây trời? Khổ

- --

Cuộc đời main nhọ.

Nhưng nó cho ta thấy một khía cạnh chân thật của thế giới "cường giả vi tôn". Không phải ai xuyên qua cũng đều có cuộc sống tốt đẹp!
Bình Luận (0)
Comment