CHƯƠNG 1008
Vốn cô ta còn tưởng Vương Nhất hống hách như vậy là vì Lãnh Nhan, bây giờ cô ta mới biết, anh so với Lãnh Nhan còn mạnh hơn!
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống đứng ở trước mặt tài xế, thần sắc lạnh nhạt: “Vừa rồi ông nói, muốn phế tứ chi của tôi?”
Rắc rắc rắc rắc!
Vừa dứt lời, Vương Nhất liên tục hạ chân, đạp gãy tứ chi của tài xế.
“Á—”
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang vọng trong bầu trời đêm, khiến người khác không rét mà run.
Hồng Phật trợn mắt há hốc mồm, cơ thể vậy mà không khỏi lùi lại, bụp một tiếng, ngồi phịch mông xuống đất.
Hành vi tàn bạo của Vương Nhất đã dọa cô ta, đặc biệt là trước đó cô ta còn vọng tưởng ám sát Vương Nhất, cô ta càng bị dọa.
Vẻ mặt của Lãnh Nhan lại như bình thường, mức độ này đối với thiếu chủ mà nói, căn bản không tính là gì cả.
“Nghe nói ông muốn giết tôi?”
Vương Nhất nheo mắt nhìn ông ta, giọng nói ẩn chứa sát ý vô tận.
Đơn đớn kịch liệt khi tứ chi bị gãy, đau tới mức khiến cả người ông ta toát mồ hôi, dùng tất sức toàn thân mới lên tiếng với vẻ mặt kinh sợ.
“Cậu, rốt cuộc là ai?
Lời của Tần Hồng Long, hoàn toàn sai rồi.
Đây đâu phải là kẻ ở rể phế vật chứ? Chỉ với thực lực này, nhìn khắp cả nước H, có mấy người trẻ nào có thể làm được?
Mà người như này, không thể là kẻ vô danh, ông ta biết bản thân hôm nay chết chắc rồi, nhưng ông ta chỉ muốn biết mình chết trong tay ai.
Tuy nhiên, Vương Nhất lại cười hờ hững: “Diêm Vương biết nhiều hơn tôi đấy.”
Nói xong thì một cước giẫm mạnh vào xương ngực của ông ta, bị giẫm chết.
Tần Hồng Long vẫn không biết tài xế mạnh nhất của mình đã bị gi.ết ch.ết, lúc này anh ta đang ngồi trong xe, yên lặng chờ tài xế quay lại.
Nhưng trôi qua rất lâu cũng không thấy tài xế quay lại.
Sắc mặt của anh ta lộ vẻ nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới trường hợp xấu, dù sao thực lực của tài xế anh biết rõ, cho dù cả Yên Kinh cũng xếp ở vị trí đầu.
Cốc cốc cốc— Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đột nhiên, vang lên tiếng có người gõ cửa sổ.
Sắc mặt của Tần Hồng Long u ám, tùy ý gõ cửa sổ xe của người khác là một hành vi rất mất lịch sự.
Huống chi, anh ta là cậu chủ của vương tộc Tần Thị.
Đang muốn mở miệng chửi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy một gương mặt ở ngoài cửa, một gương mặt mỉa mai nhìn anh ta cười.
“Ai?!”
Cả người Tần Hồng Long rúm lại, nhìn chằm chằm bóng người bên ngoài cửa sổ.
Khi nhìn rõ người đó là ai, anh ta lập tức hét lên một tiếng: “Vương Nhất? Anh, là anh!”