CHƯƠNG 1027
Trước kia lúc nhỏ, cô ta bị bọn trẻ bắt nạt, luôn là Vương Nhất giúp cô vớt lại thể diện, lần nào về nhà mặt mày cũng bầm tím, cô ta hỏi anh không sao chứ, anh luôn cười ngốc nghếch lắc đầu nói không sao.
Mà một người giống anh trai như vậy, có khả năng trở thành bạn đời trong tương lai của cô ta nhất, lại bị cô ta đẩy ra.
Đợi khi phản ứng lại thì đã muộn rồi, anh sớm đã lấy người khác làm vợ.
Đối với con người của Vương Nhất, Lý Mộng Đình luôn có tình cảm biệt đặc — luôn có thể tác động tới nơi mề.m mại nhất trong sâu thẳm trái tim của cô ta.
“Chắc kiếp này sẽ không kết hôn nữa.”
Nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nắm bàn tay của cô ta, trong lòng Lý Mộng Đình chán trường mà nghĩ.
Vương Nhất lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không cho phép, cô không thể tổn thương bản thân như vậy.”
Lý Mộng Đình cắn chặt răng, vẫn để tay của mình xuống.
Bạch Ngọc lập tức không vui rồi, lập tức đứng dậy, tức giận chỉ Vương Nhất: “Anh là ai, nơi này là bộ phận thương mại, anh là quản lý của nơi này hay tôi là quản lý!”
Vương Nhất buông tay Lý Mộng Đình ra, lạnh lùng nhìn sang Bạch Ngọc: “Thứ nhất, bất luận là cái gì, cô cũng không nên cố tình nhằm vào một cô gái vừa nhận chức, huống chi cô ấy vốn đã làm rất tốt.”
“Thứ hai càng không nên đánh người!”
Vừa dứt lời, anh từ từ đi về phía Bạch Ngọc, đôi mắt lạnh lùng nhìn khiến cô ta sợ hãi trong lòng.
Nhưng lại nghĩ lại, cô ta là quản lý của bộ phận thương mại, lại có phó tổng giám đốc chống lưng, từng sợ ai chứ?
Vì vậy, lại chỉ vào Vương Nhất mà mắng: “Anh rốt cuộc là người của bộ phận nào, gọi lãnh đạo của các anh đến đây!”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi chính là lãnh đạo.”
“Ha!”
Lời này vừa dứt, Bạch Ngọc trực tiếp cười: “Anh dám giả mạo lãnh đạo? Lãnh đạo cấp cao không dám nói, lãnh đạo tầng trung tôi đều biết, chưa từng thấy anh!”
Lý Mộng Đình đứng ở một bên, rất muốn nhắc nhở Bạch Ngọc vợ của anh là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, nhưng nghĩ tới hành vi chị ta đối xử với cô ta trước đó, vẫn nhịn không nói.
Vương Nhất mỉm cười, khuỵu người xuống, nhặt từng trang văn kiện Vương Nhất làm giúp Lý Mộng Đình lên: “Chúng tôi việc nào nói việc nấy, cô nói, những cái này đều là rác?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Chuyển rời chủ đề của Vương Nhất đã khiến Bạch Ngọc ý thức được anh ta đang giả mạo lãnh đạo, lúc này, vẻ mặt càng thêm trào phúng, lạnh nhạt nói: “Chữ nào cũng sáo rỗng, chỉ cần là người, làm cũng tốt hơn cái này, anh nói đi, đây không phải rác thì là gì?”
“Thật là vật tụ theo loài, người tụ theo bầy, người phụ nữ như nào thì xứng với người đàn ông thế đó.”
“Lãnh đạo của anh là ai, tôi đi tìm người đó, với năng lực của anh, hoàn toàn không xứng làm việc ở tập đoàn Lệ Tinh!”
Cô ta mặt mày kiêu ngạo, thể hiện hoàn toàn cảm giác ưu việt khi làm lãnh đạo tầng trung.