CHƯƠNG 1041
Vương Nhất lại lắc lắc đầu: “Có chuyện gì lớn đâu, lại mở một gian phòng bệnh là được rồi.”
Tô Thắm vẫn lắc đầu như trước: “Số lượng phòng bệnh có hạn, vẫn nên để lại cho những người bệnh cần phòng đi.”
Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.
Con nhà nghèo biết lo việc nhà từ sớm, đã trả qua nỗi khổ không có tiền, cho dù hiện tại có một người ba giàu có bậc nhất, cũng không quên nguồn gốc.
Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất lúc này mới nói với Khương Nhã My: “Vậy làm phiền cô.”
Nói xong thì đóng cửa lại.
Anh tin rằng với kỹ thuật chữa bệnh của Khương Nhã My, có thể đảm nhận vị trí bác sĩ chính của Ẩn Vu, kỹ thuật chữa bệnh đã lên đến đỉnh cao, có cô ta ra tay, Hồ Hoàng Việt nhất định sẽ bình phục.
Lòng Vương Nhất hoàn toàn thả lỏng. tiếp sau đây, chính là báo thù.
Anh tiếp tục gọi điện thoại cho La Chí Viễn: “Điều tra một chút, xem ngọn nguồn của chuyện này, phải chính xác đến từng cá nhân!”
“Vâng, thưa ông chủ!”
La Chí Viễn rõ ràng, cả một nhà họ Hồ, cũng không đủ để làm Vương Nhất vừa lòng.
Chỉ có thể chính xác đến từng cá nhân, mới có thể nhắm vào trả thù.
Ngắt điện thoại, Vương Nhất cùng Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm chờ ở bên ngoài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt trời đã sáng, nhưng cửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra.
Bọn họ đã đợi gần sáu tiếng đồng hồ, hai cô gái nhỏ cũng không chợp mắt cả đêm rồi.
Trong lúc đó, Lý Khinh Hồng có gọi cho bác Trương một lần, dò hỏi xem có chuyện gì, Vương Nhất giấu chuyện của Hồ Hoàng Việt.
Lúc này, cửa mở ra, Khương Nhã My vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
“Thế nào?”
Đám người Vương Nhất, Tô Thắm đồng thời bước lên.
Khương Nhã My thoáng nghiêng người, nghiêm mặt nói: “Đã qua nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần tĩnh dưỡng, hết hôm nay ông ta chắc hẳn sẽ tỉnh lại.”
“Thật vậy à?”
“Chị dâu, tốt quá rồi!”
Cả Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi đều hiện lên tươi cười.
Vương Nhất cũng thở phào một hơi, cục đá treo trong lòng cũng hoàn toàn thả xuống.
Khương Nhã My bước lên, nhìn anh một cái, hỏi: “Tiếp theo, anh định làm thế nào?”
“Đương nhiên phải tìm một cách nói…”
Trong mắt Vương Nhất một mảng lạnh giá, giọng nói cũng mang theo hơi lạnh.
“Cần tôi hỗ trợ không?”
Khương Nhã My nhoẻn miệng cười, cô ta có thể cảm nhận được tức giận trong lời nói của Vương Nhất.