Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1046

CHƯƠNG 1046

Cổ tay phải của anh ta, vậy mà cả một bàn tay, đã không thấy đâu nữa.

Máu tươi phun trào ra như suối, bắn lên người anh ta.

“A!”

Lúc này, lại vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Một người nữa cũng y như vậy, nắm cổ tay ngã xuống.

Hiện trường bị bao phủ bởi một tầng sợ hãi, tất cả khách khứa đều vội vàng rời khỏi hiện trường, ngay cả đám người lão Lại gọi tới, cũng chỉ là một đám ô hợp, sau khi hai người trúng chiêu, thế mà cũng chạy trốn cùng với khách khứa, lập tức giải tán.

“Đừng chạy, quay lại cho tao!”

“Lũ phế vật các người, ai dám chạy thì chỉ có đường chết!”

Lão Lại tức giận đến nỗi gào thét, nhưng chẳng thể làm gì được.

Ánh mắt Vương Nhất vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Còn người nữa không?”

Sắc mặt lão Lại lúc này mới trở lên hoảng hốt, phịch một tiếng ngã ngồi dưới đất, liên tục lui về phía sau.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhận tiền làm việc, chỉ có vậy mà thôi.”

Vương Nhất căn bản lại chẳng hề dao động, vẫn nhàn nhạt nhìn anh ta: “Anh có biết không, chỉ vì anh, hiện giờ Hồ Hoàng Việt còn đang hôn mê trên giường bệnh, anh có biết không, con gái ông ấy suýt chút nữa lại mất đi ba của mình lần nữa!”

Nói đến câu sau, giọng nói của Vương Nhất như sấm, chấn động khiến tâm thần anh ta run rẩy.

“Làm cho sạch sẽ một chút.”

Cuối cùng, Vương Nhất hạ lệnh.

“Dạ.”

Lãnh Nhan lên tiếng, sau đó gương mặt không có biểu cảm đi đến trước mặt lão Lại.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Giọng nói của lão Lại đột nhiên trở nên thê lương, nhưng Lãnh Nhan vẫn lôi anh ta ra ngoài cửa.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, không còn tiếng động nữa.

Khi Lãnh Nhan lại đi vào, trong tay cầm một chiếc khăn tay, đang nhẹ nhàng lau gì đó.

Thình thịch!

Nhìn một màn này, hai chân Hồ Khánh Vinh mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, gương mặt trắng bệch.

“Hồ Minh Chính đang ở đâu?”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Đôi môi Hồ Khánh Vinh, lại không nói ra được câu nào.

Vì thế, Vương Nhất quay đầu, nhìn về phía Lãnh Nhan: “Gọi Hồng Phật vào đây.”

Rất nhanh, chỉ mười phút sau, Hồng Phật cầm một hộp sữa chua tung tăng chạy tới, vẫn đi đôi giày thêu màu đỏ, mặc trang phục của Ngũ Độc.

“Chủ nhân, gọi tôi làm gì?” Hồng Phật chớp đôi mắt to đáng yêu, cười hì hì nói.

Bình Luận (0)
Comment