Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1078

CHƯƠNG 1078

Mà rõ ràng người đàn ông đầu cua cũng không ngờ đối phương lại ăn nói ngông cuồng như vậy, giọng điệu lập tức trở nên không tốt.

“Thật to gan, cậu có biết cậu chủ nhà tôi là ai không, lại cũng dám bảo cậu ấy đến mời cậu?”

Cùng lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn ta chấn động ra ngoài.

Sắc mặt Lãnh Nhan và Hồng Phật hơi thay đổi, từ luồng khí tức này có thể thấy được, đây là một cao thủ.

Vương Nhất vẫn hờ hững liếc mắt nhìn hắn ta, căn bản không quan tâm đến: “Cậu chủ của anh là ai?”

Nhắc tới điều này, sắc mặt của người đàn ông đầu cua lập tức trở nên cung kính.

“Cậu chủ họ Hạ, tên Khiêm!”

“Hạ Khiêm ?”

Vương Nhất suy nghĩ một lát, sau đó nhớ ra, anh ta đại diện nhà họ Hạ tham gia hôn lễ của nhà họ Văn.

Sau này nhà họ Văn diệt vong, anh ta và đại diện nhà họ Lục là Lục Kiệu cùng nhau phân chia nhà họ Văn.

“Hóa ra là anh ta.”

Ánh mắt Vương Nhất tùy ý nhìn về phía chiếc RV sang trọng kia.

Cửa sổ xe màu đen nên cũng không thấy được người ngồi bên trong.

Người đàn ông đầu cua cho rằng báo tên họ cậu chủ nhà mình ra, chắc chắn Vương Nhất sẽ sợ bay màu, không ngờ Vương Nhất không những không sợ hãi, trái lại còn cười nhạt một tiếng, nói với Lãnh Nhan: “Lái xe đi, không cần để ý đến.”

“Cậu…”

Sắc mặt người đàn ông đầu cua lập tức thay đổi, lần nữa bước lên trước ngăn cản: “Cậu muốn chết!”

Vương Nhất từ tốn nói: “Toàn bộ Giang Thành còn chưa có người nào có thể bắt tôi đến tận nơi gặp mặt, hoặc là anh ta đến mời tôi, hoặc là tránh ra.”

“Muốn ra tay, người của tôi không ngại cho các anh biết thế nào là lễ độ.”

Vừa dứt lời, Lãnh Nhan đã xuống xe đi đến trước mặt hắn ta, lộ vẻ lạnh nhạt nhìn hắn ta.

Sắc mặt người đàn ông đầu cua hơi thay đổi, chẳng biết vì sao, trước mặt Lãnh Nhan, hắn ta lại không dám ra tay.

“Cậu chờ đó!”

Hắn ta hung ác trợn mắt lườm Vương Nhất một cái, sau đó rời đi.

Không lâu sau lại dẫn một thanh niên phong độ đẹp trai đến, chính là Hạ Khiêm từng có duyên gặp mặt một lần.

Vương Nhất đúng không?”

Nét mặt anh ta bình thản, nhìn Vương Nhất nói: “Anh cũng kiêu căng lắm, còn chưa có người nào có thể khiến tôi tự mình xuống xe tiếp đón đâu.”

Vương Nhất mỉm cười: “Bây giờ có rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Khiêm càng thêm u ám, nhưng nghĩ đến gia chủ, cuối cùng vẫn không gây chuyện.

“Gặp anh cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn cho đưa cho anh một thứ.”

Anh ta móc ra một tấm vé vào cửa tinh xảo trong ngực đưa đến trước mặt Vương Nhất: “Cầm lấy.”

“Đây là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment