Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1115

CHƯƠNG 1115

Người trẻ tuổi có quyền có thế ở Giang Thành nhiều như cá qua sông, ai cũng liều mạng muốn gặp gia chủ một lần mà không có cơ hội, còn một tên ở rể không có tiếng tăm lại khiến gia chủ đích thân gặp gỡ, điều này khiến anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này Vương Nhất cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Người trung niên trước mặt chính là người đưa tiền cho anh trước đây, có điều anh không ngờ ông ta lại là gia chủ nhà họ Hạ.

Thật ra khi đó Vương Nhất chỉ cần nói ra tên của anh, vấn đề sau đó sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng Vương Nhất không có thói quen tiết lộ thân phận với người lạ.

“Gia chủ…”

Sắc mặt Hạ Khiêm vô cùng khó coi, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Lãm đột nhiên hét to: “Câm miệng!”

Hạ Khiêm thầm run rẩy, sau đó không dám nói nữa, kinh hồn bạt vía nhìn Hạ Lãm.

Tình hình của nhà họ Hạ không giống với một vài gia tộc có người thế hệ trước làm chủ, thế hệ trước của nhà họ đều đã bị bệnh mà qua đời, Hạ Lãm từ năm bốn mươi tuổi đã là gia chủ, hơn nữa còn dẫn dắt nhà họ Hạ phát triển thành hào môn, có thể thấy ông ta có thủ đoạn đến mức nào.

Đối với ông ta, việc may mắn duy nhất chính là bệnh tim di truyền của ông nội bỏ qua Hạ Lãm, di truyền cho con gái duy nhất của ông ta là Hạ Trân, việc này cũng dẫn đến người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ sẽ được lựa chọn giữa anh ta và em trai của anh ta, Hạ Bình.

Anh ta phải nghe lời Hạ Lãm vô điều kiện, như thế mới có thể thuận lợi trở thành gia chủ.

Hạ Lãm lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không thèm để tâm mà xoay người, cười ha hả nói với Vương Nhất: “Thưa cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này, cậu có thể cho tôi biết tên rồi đúng không?”

Vương Nhất gật đầu: “Đối phương giúp anh giải vây, nếu anh còn không nói ra tên của mình thì có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.

Vì thế anh thuận miệng nói: “Tôi tên Vương Nhất.”

“Cái gì? Vương Nhất?”

Nghe thấy câu này, Hạ Lãm phản ứng rất kịch liệt.

Ánh mắt ông ta rét lạnh, trong lòng thầm run rẩy, giống như lần đầu tiên quen biết Vương Nhất, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Vương Nhất cũng không biết tại sao Hạ Lãm lại có phản ứng như thế, híp mắt nói: “Hình như Gia chủ Hạ rất ngạc nhiên khi biết tôi tên Vương Nhất.”

Hạ Lãm cười đáp: “Thì ra là cậu Vương, truyền kỳ của cậu đã được truyền bá rộng rãi khắp Giang Thành rồi, ai mà không biết đến chứ?”

Nghe thấy thế, Vương Nhất cười nhạt.

Thấy Vương Nhất không nghi ngờ, Hạ Lãm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để anh biết ông ta cũng muốn thăm dò anh, do nên mới bảo Hạ Khiêm đưa vé vào cho anh, thì có lẽ thiện cảm sẽ giảm đi nhiều.

Ông ta đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Khiêm.

Ánh nhìn này khiến Hạ Khiêm như rơi xuống hầm băng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bình Luận (0)
Comment