CHƯƠNG 1117
Trước khi đi, Hạ Khiêm còn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt căm hận, giống như tất cả mọi chuyện đều do Vương Nhất gây ra vậy.
Nhưng nét mặt Vương Nhất lại vô cùng hờ hững, bình tĩnh nhìn anh ta bị đưa đi, tựa như tất cả đều không liên quan đến anh ta.
“Cậu Vương, con cháu trong gia tộc ngu xuẩn lỗ mãng, Hạ Lãm tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
Hạ Lãm khom người chín mươi độ, nói với nét mặt vô cùng ấy náy.
Vương Nhất không đỡ ông ta dậy, với anh, đây là chuyện ông ta phải làm.
“Không sao, sau này dạy dỗ thêm là được. Nếu ông Hạ không còn chuyện gì nữa thì tôi xin đi trước.”
Vương Nhất nói xong câu này, Hạ Lãm mới đứng thẳng người dậy.
Nhìn bóng lưng Vương Nhất và Lãnh Nhan rời đi, ông ta như nhớ ra điều gì, đột nhiên hô to: “Xin cậu Vương dừng bước!”
“Còn có chuyện gì sao?”
Vương Nhất xoay người, lạnh lùng hỏi.
“Không giấu gì cậu, tôi còn có một yêu cầu quá đáng…”
Hạ Lãm hơi khó xử, chần chừ một lúc mới nói.
“Cô gái cậu Vương từng cứu, chính là con gái của tôi, bây giờ con bé đã tỉnh, hy vọng có thể gặp ân nhân cứu mạng mình một lần!”
Nghe thấy lời của Hạ Lãm, Vương Nhất lập tức im lặng.
Gặp cô gái kia một lần cũng không phải là không thể, có điều bây giờ đã quá muộn, anh sợ làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Có điều Hạ Lãm lại cho rằng anh đang khó xử, vì thế lại nói: “Cậu Vương đừng hiểu lầm, con gái chỉ muốn gặp cậu, sau đó nói cảm ơn cậu một tiếng mà thôi.”
Nét mặt Vương Nhất trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Gia chủ Hạ không cần phải khách sáo, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có điều hôm nay quá muộn, không làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa, ngày mai đi.”
Anh nói chuyện rất thoải mái, Hạ Lãm cũng tỏ vẻ biết ơn, đồng ý nói: “Được, sáng mai tôi sẽ phái người đến đón cậu Vương!”
Vương Nhất vừa định từ chối thì Hạ Lãm đã rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ nhà họ Hạ.
Lúc này, anh cười khổ, trở về cùng với Lãnh Nhan.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Hạ.
Hạ Khiêm bị đánh một trận nhừ tử, nhưng anh ta vẫn vác thân thể chồng chất vết thương chạy xe ra ngoài.
Xe của anh ta dừng lại bên dưới một câu lạc bộ tư nhân, được người đỡ, khập khiễng đi vào một căn phòng trên tầng ba.
“Không phải anh Hạ đây à, đã muộn thế này rồi, sao còn rảnh rỗi đến tìm tôi thế?”
Một thanh niên đẹp trai còn trắng hơn cả phụ nữ cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, cười to nói.
Nhưng khi thấy dáng vẻ khập khiễng của Hạ Khiêm, chàng trai lập tức thay đổi nét mặt trêu đùa, nghiêm túc hỏi: “Anh Hạ, ai khiến anh bị thương thế này?”