Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1150

CHƯƠNG 1150

“Ngài Vương, chúng tôi không biết ngài quen biết Hạ gia chủ, cầu xin ngài tha cho chúng tôi!”

“Từ nay về sau, nhà họ Lăng tôi nghe theo ngài Vương!”

“Nhà họ Tiêu tôi cũng vậy!”

Ba gia chủ đồng thời tỏ rõ thái độ, bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất lại khẽ lắc đầu, cười nói: “Các ông đếm đi, tôi đã cho các ông bao nhiêu cơ hội, nhưng đều bị các ông lãng phí hết rồi.”

Sắc mặt Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải khó coi đến cực hạn, hối hận xanh cả ruột.

Quả thật là vậy, Vương Nhất cho bọn họ rất nhiều cơ hội.

Vốn là một cuộc thương lượng đơn giản, chỉ cần ký tên là có thể kết thúc, nhưng bọn họ lại tin vào lời gièm pha của Thành Trâm, nhất định phải tổ chức tiệc rượu, vậy mới tạo thành cục diện bây giờ.

“Như vậy đi, tôi cho các ông một cơ hội cuối cùng.”

Vương Nhất quét mắt nhìn xung quanh: “Trong vòng một phút, trong số những gia chủ các ông, người nào nói ra toàn bộ sự thật trong chuyện lần này, tôi sẽ tha cho người đó, thế nào?”

Nói xong, xới thêm một bát cơm cho Lý Khinh Hồng, bữa cơm này cô gần như không động đũa, Vương Nhất sợ cô đói bụng.

Vừa nói ra lời này, sắc mặt tất cả gia chủ đều hơi thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, lại không nói nên lời.

Ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là lạnh giá, hạ quyết tâm, không thể nói ra mục đích ban đầu của bọn họ.

Lý Khinh Hồng là vợ của Vương Nhất, nếu như để anh biết bọn họ muốn chuốc say Lý Khinh Hồng rồi đưa đến khách sạn, vậy chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói!

Không chỉ như vậy, bọn họ còn đưa mắt uy hiếp những gia chủ khác phải giữ yên lặng.

“Còn ba mươi giây.”

Vương Nhất bỗng nhiên lên tiếng.

Tích tắc!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tất cả gia chủ đều khó xử vô cùng.

“Mười giây cuối cùng.”

Vương Nhất bắt đầu đếm ngược.

Thoáng cái đã hết mười giây, vẫn không có người nào nói chuyện.Ok

Vương Nhất nhìn về phía Hạ Lãm: “Nhớ kỹ tất cả gia tộc nơi này rồi dọn dẹp hết đi.”

“Vâng, ngài Vương!”

Trên mặt Hạ Lãm mang theo nét cười lạnh lùng, khi đang định phân phó thuộc hạ ra tay.

Bỗng nhiên, một gia chủ sắc mặt tái nhợt, không nhịn được đứng lên: “Tôi, tôi nói!”

Vương Nhất ra hiệu dừng lại, sau đó cười híp mắt nhìn ông ta: “Ông nói đi.”

Thế lực của gia chủ kia không bằng nhà họ Cao, nhà họ Lăng  và nhà họ Lý, chỉ là một gia chủ của gia tộc hạng hai.

Bình Luận (0)
Comment