CHƯƠNG 1193
Lý Mộng Đình lập tức đặt quyển truyện cổ tích xuống, nắm chặt tay bác sĩ hỏi: “Ba tôi sao rồi?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Đã bảo vệ được tính mạng, nhưng có một viên đạn tổn thương đến phổi, có thể tỉnh lại hay không, phải xem khát vọng sống sót của ông ta rồi.”
Uỳnh!
Vừa nói ra lời này, Lý Mộng Đình hoàn toàn ngây dại, bỗng nhiên kích động nắm lấy áo bác sĩ gào lên: “Chuyện này là sao? Chị Lý truyền hai túi máu to, suýt nữa không giữ được tính mạng, ông lại nói với tôi rằng phải xem khát vọng sống sót, ông là bác sĩ, không phải thần côn, không thể nói lời vô trách nhiệm như vậy được!”
Châu Mỹ Ngọc ở bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức giữ chặt lấy Lý Mộng Đình: “Con gái à, không thể nói như vậy, bác sĩ cũng đã cố hết sức, không thể trách ông ta.”
Bác sĩ kia cảm kích nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Vẫn là bà đây hiểu rõ lý lẽ.”
Nói xong, lại nghiêm túc nhìn về phía Lý Mộng Đình: “Cô à, tôi có thể đảm bảo với cô, chỉ cần bệnh nhân còn 1% sống sót, chúng tôi cũng không buông tha!”
Lý Mộng Đình im lặng không nói, vành mắt lại càng ngày càng đỏ.
Nhất là nhớ tới trước đây ba chăm sóc mình từng li từng tí, nước mắt tạch tạch rơi xuống.
“Tôi ra ngoài yên tĩnh một lát.”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.
Thế là, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Châu Mỹ Ngọc và Vương Tử Lam.
Dường như Vương Tử Lam hơi sợ Châu Mỹ Ngọc, bởi vậy cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trong một góc, tự mình đọc truyện cổ tích.
Gian phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức Châu Mỹ Ngọc cũng cảm thấy khó tin.
Bà ta nhìn Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng nằm trên giường bệnh, bỗng nhiên cười rộ lên đầy dữ tợn.
“Thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, lần này hay rồi, hai người đều hôn mê!”
Nói thật, đến bây giờ Châu Mỹ Ngọc vẫn còn hoảng sợ chuyện tối nay.
Nhất là hình ảnh Lý Thiên Dương ngã trong vũng máu, nó đã khắc sâu trong đầu bà ta.
Bà ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần diệt trừ một trong hai người Lý Thiên Dương và Lý Khinh Hồng để tránh tiết lộ bí mật của nhà họ Lý là được rồi, mà bây giờ, hai người đều nằm trên giường bệnh.
“Không phải ông ngang ngược lắm sao, không phải ông tát tôi sao? Lại ngang ngược cho tôi xem nào, đồ vô dụng! Đồ rác rưởi!”
Bây giờ trong phòng chỉ có mình bà ta là người lớn, sắc mặt bỗng trở nên ác độc, hung hăng tát một phát lên mặt Lý Thiên Dương.
“Đừng cho là tôi không biết, ông sớm đã nhận ra con gái của ông rồi phải không?”
“Lại còn muốn nhận lại con gái? Hừ! Ông nghĩ cũng hay lắm!”
Châu Mỹ Ngọc chửi ầm lên, giống như muốn trút hết toàn bộ bất mãn trong lòng ra ngoài, trong mắt ngập tràn thù hận.
“Không phải ông vẫn không thể quên được vợ trước hay sao, vậy ông xuống địa ngục đoàn tụ với đồ kỹ nữ kia đi, tất cả tài sản của ông sẽ là của tôi!”
Châu Mỹ Ngọc càng nói càng hăng, trên mặt ngập tràn nụ cười điên cuồng, Vương Tử Lam càng nhìn càng sợ, không nhịn được nắm chặt tay Lý Khinh Hồng.