CHƯƠNG 1536
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên đó là cả máy bay chỉ có hai vị khách.
Một chủ nhân và một tuỳ tùng.
Hiển nhiên là có người đã bao máy bay.
Trong lối VIP.
Một người phụ nữ cổ điển có nhan sắc tuyệt trần cùng với một ông lão mặc đồ thời Đường chầm chậm bước ra.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, dưới chân mang một đôi giày cao gót cao khoảng 7cm.
Nó không chỉ khiến cô ta cao hơn rất nhiều mà còn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta.
Nhìn từ xa, cô ta trông như một cô gái bước ra từ bước hoạ cung đình.
Xinh đẹp, động lòng, khiến lòng người say đắm.
“Trời Giang Thành xanh hơn Thiên An.”
Bỗng nhiên cô ta dừng lại rồi nhìn lên trời cảm thán.
Trên mặt cô ta là một nụ cười khó giải thích.
“Cô chủ, trời Yên Kinh cũng không kém gì.”
Ông lão cũng dừng lại và cười.
Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu: “Bác Diệp, bác không hiểu tâm trạng lúc này của cháu rồi.”
“Không phải vì vật, mà là vì người.”
Bác Diệp cười hỏi: “Giang Thành có cố nhân của cô chủ sao?”
“Không tính là cố nhân, là kẻ thù.”
Người phụ nữ nhìn về phía đằng xa, cô ta mỉm cười rạng rỡ: “Vương Nhất, Diệp Thúy Như này tới rồi.”
Sau khi Kim Thúy Như…
Không, bây giờ nên nói là sau khi Diệp Thúy Như nói ra cái tên ‘Vương Nhất’, trong đôi mắt già nua của ông lão phía sau lập tức lóe lên một tia sáng.
Trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng cũng hiện lên một chút kinh ngạc.
Tất nhiên ông ta đã từng nghe qua cái tên này.
Còn không chỉ một lần!
Anh đã từng suýt chút nữa trở thành chồng của cô chủ.
Ngồi không có được cô chủ quốc sắc thiên hương như vậy mà lại còn chạy trốn khỏi hôn lễ của mình trong đêm đại hôn, khiến cô chủ mang tiếng bị tân lang vứt bỏ, quả thực là đại nghịch bất đạo.
Tuy nhiên, cô chủ dường như lại rất chung tình với chàng trai trẻ tên Vương Nhất này.
Giống như tình yêu, nhưng là hận thù nhiều hơn.
Oán hận anh, lần nào cũng mềm lòng.
“Đây có lẽ là tình yêu của cô chủ, yêu hận đan xen, viết ra bài hát ly biệt.”
Ông lão thở dài trong lòng, nhìn Diệp Thúy Như vẫn đang giữ nụ cười trên khuôn mặt với ánh mắt phức tạp.