Chương 1571
Anh muốn biết tại sao Vương Tử Lam lại bị trẻ con vương tộc Yên Đô nhắm vào, thậm chí thiếu chút nữa là bị đánh.
Trong mắt của người trung niên có vẻ e dè: “Tôi cũng không rõ nữa, hình như là đứa nhỏ đứng đầu tên là Tần Tuấn cùng với đứa bé Lý thị đang nói chuyện gì đó ở trong nhà của bọn nó, cái gì mà dì út của nó 5 năm trước rời khỏi gia tộc, bị một tên phế vật làm bẩn, sinh ra một đứa con hoang…”
“Sau khi bé gái đó nghe thấy thì không ngừng cãi lại, cuối cùng bị bọn nó bao vây.”
Nói đến đây, ông ta còn nói thêm: “Cậu đừng có xen vào chuyện của người khác, mau chóng rời khỏi đây đi, phụ huynh của đám trẻ đó đang ở gần đây, đều đến từ vương tộc ở Yên Kinh đó.”
“Cảm ơn chú.”
Vương Nhất cười nói cảm ơn, ngay khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh mắt của anh liền trở nên tối đen một mảnh.
Dám đánh con gái của anh, muốn chết rồi.
Ở một bên khác, những đứa trẻ vừa công khai thân phận của mình đang nhìn Hồ Vĩnh Như với ánh mắt khinh thường.
“Con nhỏ này chính là con của dì út đê tiện nhà tôi và cái tên phế vật kia, chúng tôi phải dạy dỗ nó một trận. Nếu dì thức thời thì tốt nhất đừng có quan tâm.”
Mặc dù Tần Tuấn là đứa trẻ đứng đầu cùng với những đứa nhỏ khác không nói chuyện, nhưng bọn nó vẫn cười lạnh mà nhìn Hồ Vĩnh Như.
Hồ Vĩnh Như vô cùng phẫn nộ: “Cho dù các cháu là con cháu vương tộc Yên Đô thì cũng không thể bắt nạt một bé gái như vậy được, huống hồ chi cô bé còn là…”
Hồ Vĩnh Như nói không được nữa, quay đầu nhìn Vương Tử Lam.
Cô ta đã âm thầm điều tra thông tin của Lý Khinh Hồng, đương nhiên biết Vương Tử Lam là con gái của đàn chị Lý Khinh Hồng.
Hồ Vĩnh Như được xem như là một người thông minh ở nhà họ Hồ, lúc này nổi giận tự nhiên mang theo một cổ khí thế.
Đám trẻ con vương tộc Yên Đô cũng chỉ là những đứa nhỏ, bọn nó nhanh chóng bị khí thế của Hồ Vĩnh Như hù dọa.
Biểu cảm lập tức thay đổi.
“Dì, dì lại dám xen vào chuyện của người khác…”
“Dì chờ đó cho tôi.”
Tần Tuấn co chân chạy trước, nhưng lại bị cục đá ở trên đất ngán ngang, bịch một tiếng ngã lăn quay.
Mấy đứa nhỏ khác cũng đồng loạt té xuống đất, đầu gối bị rách da chảy máu.
“Đau quá…”
Tần Tuấn bị đau bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, òa một tiếng rồi khóc to.
Tần Tuấn vừa mới khóc, những đứa nhỏ khác cũng khóc theo.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc to rõ này hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Trong số đó, bao gồm cả ba mẹ của bọn nó.
“Có chuyện gì vậy?”
Một cặp vợ chồng mặc đồ gấm bước tới, sắc mặt âm trầm lên tiếng hỏi.