Chương 1579
“Các người không chỉ phải quỳ xuống, mà con của các người đã mắng con hoang, tiện nhân bao nhiêu lần thì các người phải đánh bấy nhiêu lần.”
Lời này vừa mới nói ra, người cầm đầu vương tộc là Tần Chiến tức giận không thể kiểm soát.
“Cậu ta bị điên rồi hả?”
“Cho dù là Lý Khinh Hồng ở đây thì cũng không dám nói chuyện với chúng ta như thế.”
“Lẽ nào lại phải làm như vậy, cậu xem vương tộc Yên Đô chúng tôi là cái gì?”
Tiếng cãi vã ở đây đã thu hút một nhóm người vây xem.
Nhưng sau khi biết bọn họ đến từ vương tộc Yên Đô, không có ai là không kiêng kị, bọn họ đều cho rằng chàng trai trẻ này bị điên rồi.
Vương Nhất hoàn toàn không thèm để ý, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đám người đó.
“Nếu như các người đã không muốn quỳ, vậy thì tôi sẽ khiến cho các người phải quỳ.”
“Đều xuất thân từ Lý thị như Khinh Hồng, nhưng cái miệng lại độc ác như thê vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ người Lý thị.”
Ánh mắt của Vương Nhất bỗng nhiên nhìn về phía ba mẹ Lý Tử Hàm.
Ánh mắt bình thản, nhưng bọn họ lại run lên vì lạnh.
Bị Vương Nhất tiếp cận, bọn họ có một loại cảm giác như dã thú để mắt đến mình, trong lòng sợ hãi.
Vùn vụt.
Khí thế trên người Vương Nhất tăng lên đến cực hạn, trong vòng mười mét mà vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí cường đại bộc phát từ trên người anh.
“Đừng quá tuyệt tình.”
Đúng lúc này, đột nhiên lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Ở phía sau cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát già nua, lại tràn đầy phẫn nộ.
Tiếng quát giận dữ này vừa mới dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
Màng nhĩ của những người bình thường ở đây đều ứa máu.
Vương Nhất che kín lỗ tai của Vương Tử Lam.
Cơ thể đứa nhỏ vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, căn bản không thể chịu nổi tiếng la này.
Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một tia sát ý.
Quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lão già tóc trắng mặc áo trắng bay phấp phới.
Khoảng bảy mươi tuổi, nhưng lại tràn trề sinh lực, toát ra khí phách hiên ngang.
Vương Nhất thật sự rất kinh ngạc, ở Giang Thành nhỏ bé như thế mà lại có cường giả cấp bậc này.
“Là trưởng lão La Văn trong Hiệp hội Võ đạo.”
Đột nhiên, trong đám đông có người la lên, người đó đã nhận ra ông ta.
“Hiệp hội Võ đạo?”
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc xung quanh, Vương Nhất nhíu chặt lông mày.
Vài ngày trước anh vừa mới gặp một thành viên trong Hiệp hội Võ đạo, sao bây giờ lại có người đến đây?