Chương 1588
Rầm.
Sau đó, Vương Nhất đá chân thật mạnh.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể La Văn giống như con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.
Dọc đường còn đụng ngã một cây đại thụ, thân cây bị cắt ngang giữa, ngã xuống mặt đất.
Bụi bay tung tóe.
Phốc.
Cổ họng La Văn tanh tưởi, phun ra một ngụm máu tươi.
“Tôi đã nói rồi, đối phó với ông không cần phải dùng tay dùng chân, một cái tay là đủ.”
Vương Nhất thì rất bình tĩnh, trông như anh đang làm một chuyện nhỏ nhặt không có ý nghĩa.
Lần này, La Văn không còn vẻ khinh thường và mỉa mai như lúc nãy nữa.
Bây giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ và chấn động sâu sắc.
Còn nhóm vương tộc Yên Đô, điển hình là Tần Chiến luôn kêu gào hô hoán để La Văn giết Vương Nhất, lúc này miệng căm như hến, hoảng sợ không dám thở mạnh.
Trong số đó, người sợ hãi nhất là ba mẹ Lý Tử Hàm.
Bọn họ vốn là người Lý thị.
Những chuyện mà trước đó Vương Nhất đã làm ở Lý thị, bọn họ biết rõ mồn một.
Nỗi sợ tăng lên gấp bội.
“Không, tôi không tin!”
Trên gương mặt già nua của La Văn đầy vẻ bàng hoàng, biểu cảm vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ mà nhìn Vương Nhất.
Lúc nói ra lời này, thân thể ông ta run rẩy dữ dội.
Ông ta không thể kiềm chế được nỗi sợ của mình.
Chỉ bởi vì ông ta nổi danh đã lâu, không muốn nhìn thẳng vào cảm giác sợ hãi này.
Vương Nhất lạnh nhạt cười nói: “Không tin thì ông có thể thử thêm một lần nữa, tôi cho ông thêm cơ hội khiêu chiến với tôi.”
Mỗi một hành động đều mang theo cảm giác khinh thường, như người trên nhìn kẻ dưới.
Dường như anh mới chính là cường giả, mà La Văn chỉ là sâu bọ vô nghĩa.
La Văn vừa phẫn nộ lại sợ hãi, không hề do dự mà đứng dậy lại vọt về phía Vương Nhất một lần nữa.
Bộp.
Nhưng kết quả vẫn vậy, Vương Nhất nắm chặt cổ tay.
Chỉ có điều lần này Vương Nhất lựa chọn phản công.
Anh hung hăng đạp một đạp thật mạnh vào cơ thể gầy gò của La Văn, cả người bị đau nằm rạp dưới đất.
Ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy một luồng gió bắn ra bốn phương tám hướng.
Dưới tình thế cấp bách, La Văn thế mà lại hoảng sợ nhắm tịt mắt.