CHƯƠNG 1647
Ở trước mặt cậu Vương, Nam Bắc Song Đao không phải là phế vật hay sao?”
“Cậu Vương, tìm được cô Hồ Vĩnh Như rồi!”
Đột nhiên, một vệ sĩ của nhà họ Hạ vội vàng lao ra.
Vương Nhất lập tức hỏi: “Ở đâu?”
Tên vệ sĩ đó phất tay, hai vệ sĩ đưa Hồ Vĩnh Như chạy tới.
Cô ta tóc tai xõa ra, quần áo cũng không chỉnh tề lắm, nhìn dáng vẻ đã chịu không ít giày vò.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vương Nhất thì cô ta túm chặt lấy tay của anh.
“Tử Lam… Tử Lam bị đưa tới hầm nhốt lại rồi!”
“Cái gì? Tầng hầm?”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Vương Nhất lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Hồ Vĩnh Như tràn ngập sự áy náy: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ được Tử Lam, mang con bé tới nhà họ Hồ”
Đúng vậy, nếu không phải Hồ Vĩnh Như đưa Vương Tử Lam đến nhà họ Hồ thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như này.
Nhưng điều này không thể trở thành lý do để Vương Nhất trách móc Hồ Vĩnh Như.
Ngược lại, anh phải cảm ơn Hồ Vĩnh Như đã bảo vệ con gái của anh.
“Cảm ơn cô đã bảo vệ Tử Lam.”
Vương Nhất cảm ơn từ tận đáy lòng.
Chính vì Hồ Vĩnh Như bảo vệ Vương Tử Lam mới đi tới mức đối đầu với nhà họ Hồ, bị giam lỏng.
Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Lục, nhà họ Hạ và Hồ Hoàng Việt đều lục đục quay trở lại, nói với Vương Nhất: “Không phát hiện tầng hầm gì cả.
Sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên âm trầm, quay đầu lại, từ từ nhìn sang đám người Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên.
“Tầng hầm ở đâu?”
Giọng của anh vô cùng lạnh lùng, nhiệt độ của cả biệt thự nhà họ Hồ giảm thấp, rất nhiều người còn bị rùng mình.
Hồ Cương không trả lời câu hỏi của Vương Nhất, mà nhìn chằm chằm anh, nói: “Vương Nhất, cậu là muốn đuổi cùng giết tận đối với nhà họ Hồ tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi!”
Vương Nhất nổi giận, giọng nói lập tức nâng lên quãng tám.
Trong mắt anh là ngọn lửa đang cháy.
Phàm là ai bị quét trúng thì không ai không run rẩy.
“Từ bước đầu tiên khi tôi bước vào nhà họ Hồ thì tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi, không có bất cứ ý nghĩ gì với nhà họ Hồ các người.”
“Là các người luôn ép tôi!”
“Các người tốt nhất cầu nguyện con gái tôi không sao, nếu con bé thiếu một cọng tóc, nhà họ Hồ các người đều phải bồi táng!”
Giọng của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, căn bản không có chút nhân tính.