Chương 1810
“Điều ông ta biết không nhiều, vấn là để tôi nói cho ông biết, trong tay anh có huy hiệu thân phận của Vương Thị tôi, có tư cách biết thân phận.”
Vương Hạn Kiệt nhìn Vương Nhất, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói.
Ánh mắt Vương Nhất lạnh đi, nhưng không nói gì Chỉ thấy Vương Hạn Kiệt lạnh nhạt nói: “Tôi chính là Vương Hạn Kiệt anh muốn tìm, ngoài tới từ Vương Thị, tôi còn là thành viên của thương hiệu Cửu Vương ở Yên Kinh”
Thương hội Cửu Vương!
Bốn chữ này vừa dứt, đầu óc La Chí Viên giống như nổ tung, vẻ mặt hết sức sửng sốt.
Trong mắt Nhậm Gia Luân cũng mang theo sự kiêng ky.
Vương Nhất nheo mắt lại, liếc sâu vào Vương Hạn Kiệt.
Không ngờ Vương Hạn Kiệt này lại tới từ thương hội Cửu Vương của Yên Kinh.
Giống với thương hội Hồng Ưng, thương hội Giang Bình, thương hội Cửu Vương cũng là một trong 8 đại thương hội của cả nước Tuy là nói thế, nhưng địa vị của 8 đại thương hội lại khác nhau.
Thương hội Cửu Vương nằm ở thành cổ của Yên Kinh, là thương hội có địa vị cao nhất trong 8 đại thương hội.
Thương Si cũng thường xuyên tới thương hội Cửu Vương kiểm tra tình hình.
Còn thành viên bên trong, đa số đều là thành viên của chín đại vương tộc Yên Đô.
Vậy nên lấy tên ‘Cửu Vương!
Vương Nhất nheo mắt đánh giá Vương Hạn Kiệt, chẳng trách anh ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình, thì ra là người của thương hội Cửu Vương.
“Tôi mặc kệ anh tới từ đâu, có bối cảnh gì, ra tay với công ty của vợ tôi thì tôi không cho phép!”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Vương Hạn Kiệt nói.
Vương Hạn Kiệt khẽ mỉm cười: “Tôi thừa nhận, nể mặt của trưởng công chúa, tôi sẽ cho anh nút mặt mũi, nhưng anh vẫn không có tư cách nói chuyện với tôi.”
Trong giọng nói, anh ta toát ra sự ngạo mạn, căn bản không đặt Vương Nhất vào trong mắt.
Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười: “Nói như vậy, anh không định xin lôi sao?”
Giúp đỡ tập đoàn Di Hương bôi nhọ tập đoàn Lệ Tinh. Vốn Vương Nhất chỉ cần một câu xin lỗi của đối phương, chuyện này bỏ qua.
Nhưng bây giờ xem ra Vương Hạn Kiệt hình như không phối hợp.
“Xin lõi?”
Nụ cười trên mặt Vương Hạn Kiệt càng sâu: “Tôi vốn là trả thù cho Vương Lâm, sao phải xin lỗi.”
Vương Nhất gật đầu: “Nếu đã vậy, vậy tôi cũng trả thù cho vợ tôi, đáp lại lẽ.”
Ánh mắt của Vương Hạn Kiệt đột nhiên trở nên sắc bén: “Anh lấy cái gì trả thù? Tôi là thành viên của thương hội Cửu Vương, đừng nói là thương hội Hồng Ưng và thương hội Giang Bình của các người, dù hai thương hội cộng lại cũng không dám ra tay với tôi!”
Bất luận là La Chí Viễn, hay Nhậm Gia Luân, đều không lên tiếng.
Ở trước mặt thương hội Cửu Vương, Hồng Ưng và Giang Nguyên đều không tính là gì.
Vương Nhất lại mỉm cười: “Anh tự tin vậy sao?”
“Đương nhiên.
Trên mặt Vương Hạn Kiệt tràn ngập sự tự tin: ‘Anh có huy hiệu thân phận của Vương Thị, cách làm tốt nhất nên là chào đón tôi, chứ không phải đối đầu với tôi.