Chương 1816
“Là anh ta sao…”
Vương Nhất tự lẩm bẩm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc.
Ước chừng sau ba giây, một dáng người cao lớn và ngay thẳng bước vào văn phòng.
Lưng anh ta ưốn thẳng tắp, có thể thấy anh ta là một người đàn ông rất kiêu ngạo.
Bởi vì lâu ngày không có ánh mặt trời soi sáng nên khuôn mặt của người đàn ông này thoạt nhìn gầy gò, trắng bệch ốm yếu.
Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở hạ thân của người kia.
Hai chân của anh ta thật sự đã bị đánh gãy hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào hai chiếc nạng chống đỡ.
Nhậm Gia Luân, La Chí Viễn tỏ vẻ kinh hãi, sao một người ngầu như vậy lại bị gãy chân chứ?
Vương Nhất nheo mắt lại ngày càng sâu hơn.
“Quả nhiên là anh ta..”“
Người đàn ông chống nạng cũng nhìn thấy Vương Nhất.
Nhất thời, trong mắt bộc phát sát ý vô tận.
Loại sát khí đó thật sự còn mạnh mẽ hơn của Vương Hạn Kiệt, chỉ hận không thể ăn thịt sống, uống máu tươi của Vương Nhất!
“Tần Hồng Long, sao anh lại đến đây?”
Vương Hạn Kiệt hiển nhiên biết người đàn ông chống nạng này, hai mắt nhất thời hơi nheo lại, từ tận đáy lòng có một sự kiêng ky sâu sắc.
Song long nhất phượng của Tần thị, ban đầu, Tần Hồng Long hiển nhiên còn được xem trọng hơn cả Tần Vũ.
Mọi người cũng rất xem trọng sự thành công của Tần Hồng Long ở trong giới quân sự, nhưng ai có thể ngờ được vào năm năm trước, chân của anh ta lại bị một người vô danh nào đó đánh gãy, buồn bã rời khỏi chiến trường.
Sau đó anh ta chán nản và tự giam mình trong nhà cả ngày, sống như một cái xác biết đi.
Bởi vì bị gãy chân nên lòng tự trọng của anh ta càng mạnh mẽ hơn bất cứ ai, những cũng yếu đuổi không kém người nào.
Tần Hồng Long chính là một con sói điên, nếu ai dám chọc anh ta thì anh ta nhất định chỉnh cho người đó đến khi tàn phế mới thôi.
Nếu có thể, Vương Hạn Kiệt cũng không muốn kết thù oán với Tân Hồng Long của Tần thị.
“Ha ha, nghe nói nơi này có náo nhiệt, cho nên tôi đến xem thử.”
“Dù sao ở trong phòng lâu ngày như vậy cũng thật sự rất buồn chán.”
Tần Hồng Long nhìn về phía Vương Hạn Kiệt, sát ý trong mắt nhất thời biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt.
Khi không nổi giận, Tân Hồng Long cũng giống như đa số các cậu chủ khác, phong độ nhẹ nhàng, lễ nghỉ thích hợp.
Cho dù bây giờ, sự khác biệt giữa anh ta và những công tử kia chỉ là một đôi chân mà thôi.
“Thật sự chỉ đến góp vui thôi sao?”
Vương Hạn Kiệt không tin, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Hồng Long.
Trên trán, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống.