Chương 1965
Ngược lại, Hồng Giác Lâm lại ở gần Hồng Giác Hải nhất, như vậy Hồng Giác Hải mới là người có khả năng giết người nhất.
Sắc mặt Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi, ánh mắt càng thêm u ám.
Ông ta không ngờ Vương Nhất không chỉ có thể rửa sạch toàn bộ tội danh, mà còn đổ hết tội lên đầu ông tal Sát khí của Hồng Giác Hải càng trở nên mãnh liệt, thế nhưng Vương Nhất lại ngày càng bình tĩnh.
“Hội trưởng Hồng, đổ tội cho người khác không hay lắm đâu, nếu ông còn khăng khăng cho rằng người là do tôi giết, vậy xin hỏi tôi đã giết Hồng Giác Lâm thế nào.”
Vương Nhất cười nói, giọng điệu mang theo chút giều cợt.
“Mày..
Hồng Giác Hải giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ ước có thể đập chết Vương Nhất.
Nếu biết Vương Nhất đã giết Hồng Giác Lâm thế nào, ông ta đã nói ra từ lâu rồiI “Nói không chừng là do ông ta làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời không bỏ qua cho ông ta?”
Vương Nhất híp mắt, nói: “Ông không phục có thể lên báo thù cho em trai, tôi tiếp ông!”
Lời nói ngông cuồng hết sức, hoàn toàn không coi Hồng Giác Hải ra gì.
Mọi người đều ngẩn ra, anh ta đang khiêu chiến với hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành sao?
Sát khí trong mắt Hồng Giác Hải tăng vọt, nhưng ông ta cũng không làm gì được Vương Nhất.
Cuối cùng, ông ta không truy cứu trách nhiệm với Vương Nhất nữa.
“Được lắm, thăng oắt con, dù có phải mày giết không, thù này này tao cũng tính lên đầu mày!”
Hồng Giác Hải lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh như băng, sau đó ôm thi thể của Hồng Giác Lâm rời đi.
Vương Nhất cười chế giêu: “Người tiếp theo.”
Người dẫn chương trình đọc tên từng người một nhưng không có thí sinh nào dám lên võ đài đấu với Vương Nhất.
Vương Nhất ra tay thế nào họ đều nhìn thấy, ngay cả Hồng Giác Lâm cũng bị đánh thành như vậy, chứ đừng nói gì đến họ.
Họ rối rít bỏ quyền thi đấu.
Vương Nhất đại diện cho Diệp Thúy Như liên tục thăng mấy hiệp.
Cuối cùng, vòng đấu nội bộ nhà họ Diệp, phe Diệp Thúy Như thắng Diệp Ân Thi.
Lúc có kết quả, Diệp Ân Thi giận đến phát run, cả mặt co giật.
Một lúc sau, xe của nhà tang lễ đến trước cửa, nhân viên đưa thi thể của Hồng Giác Lâm đi hỏa táng.
Hồng Giác Hải đi theo suốt chặng đường, nhìn em trai mình bị người ta hại chết, biết rõ hung thủ là ai nhưng không làm gì được, ông ta vô cùng tức giận.
“Sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, phải cho thằng oắt kia chết không có chỗ chôn!”
Hồng Giác Hải gầm lên.
Một ông lão tóc trắng đứng một bên, ánh mắt dán chặt vào người đeo mặt nạ trên võ đài.
Ông ta cảm thấy bóng lưng, hình thể của anh rất giống một người.
Như cảm nhận được gì đó, Vương Nhất cũng nhìn về phía La Văn.
Thông qua cái nhìn này, La Văn hoàn toàn chắc chắn.