Chương 2013
Mất mặt quái Trước đó bọn họ khăng khăng muốn Lý Khinh Hồng cũng đến mua cá độ, kết quả là tất cả những người mua kia đều bị mất sạch tiền.
Lý Khinh Hồng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cau mày: “Các cậu rõ rằng biết đánh bạc không tốt, tại sao còn đi mua?
Mua bao nhiêu rồi?”
“Tôi đã đầu tư ba tỷ, toàn bộ gia tài của tôi.”
“Chút tiền đó của cậu là cái rắm gì, tôi còn hỏi lấy tiền vốn của vợ tôi ra này, sáu tỷ.”
“Tôi bán nhà đi rồi, ném đi mười lăm tỷ.”
“Lân này tôi xong đời rồi, vợ tôi sẽ ly hôn tôi, ba mẹ tôi đánh chết tôi mất.”
Những bạn học cũ bị lừa kia, ai nấy đều kêu than dậy trời đất.
Vừa nghe thấy nhiều con số như vậy, Lý Khinh Hồng cũng thở dài không thôi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiến cũng đầy vẻ lạnh lùng.
“Mọi người đều là bạn học của cậu, cậu lừa họ như vậy, có từng nghĩ đến người nhà của bọn họ không?”
Câu này đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.
Tất cả bọn họ, ai nấy đều nhìn về phía Bạch Thiến với vẻ đầy giận dữ.
“Chính là người đàn bà thối nát nhìn tiền sáng mắt này đã lừa chúng tôi.”
“Trả tiền! Mau trả tiền!”
“Nếu không trả tiền, tôi sẽ đi kiện các người. Kiện các người đến tan cửa nát Am nhà.
Tất cả mọi người đều lòng đầy căm phãn.
Bạch Thiến bị doạ đến ngây ngốc, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Chuyện không liên quan đến tôi, tôi thật sự rất nhớ các cậu, muốn cùng bạn học cũ tụ tập, vừa hay chồng tôi đang làm cái này, muốn dân mọi người cùng phát tài.”
“Các cậu tin tưởng tôi, tôi thực sự không có ý hại các cậu.”
Bạch Thiến hiểu rằng nếu làm lớn chuyện này, có thể tăng đến mức độ lừa đảo, phải bị kết án.
Tôn Vĩnh Phước cũng sợ phải ngồi tù liền an ủi: “Mọi người đừng hoảng loạn, chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, tiền mọi người đầu tư vào lần này sẽ trả lại cho mọi người không thiếu một xu.”
Vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt giêu cợt: “Chủ tịch của các cậu, công ty cá độ của các cậu còn đang mở sao?”
“Ý anh là gì?”
Tôn Vĩnh Phước có vẻ cảnh giác.
Trước đây chính Vương Nhất đã nói, bọn họ sẽ lỗ đến mất sạch, kết quả, bọn họ thực sự lỗ quá lớn rồi.
Vương Nhất cười nhẹ, không nói nữa.
CC GỌC GỌC!
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập †ruyên đến.
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi chạy qua đó.
Tôn Vĩnh Phước nhìn thấy ông ta như nhìn thấy hy vọng, chỉ vào ông ta và nói: “Mọi người thấy chưa, ông ấy chính là ông tổng của công ty cá độ chúng tôi, Tưởng Khinh Vân, Tưởng tổng!”