CHƯƠNG 356
Lý Mộng Đình và ông chủ của các tập đoàn đều nhìn Phương Huệ như thể nhìn thấy quỷ.
Tôn Kiều cũng quay lại, khuôn mặt giật giật kịch liệt: “Phương Huệ, cô dám ra lệnh cho tôi?”
“Lý tổng đã nói rằng bữa tiệc tối nay tôi là người đại diện cho Tập đoàn Lệ Tinh. Tôi bảo cô im miệng, thì cô phải im miệng cho tôi!”
Lúc này, Phương Huệ đã không còn dễ gần nữa, khuôn mặt thanh tú đã bị băng giá bao phủ.
Sắc mặt Tôn Kiều chợt thay đổi, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng vẫn ngậm miệng, lui xuống.
Phương Huệ vội vàng đến trước mặt Vương Nhất, sốt sắng hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?”
Lúc Phương Huệ thốt ra những lời này, Vương Nhất nhất thời sửng sốt không nói nên lời.
Không chỉ mình Vương Nhất cảm thấy ngạc nhiên, mà tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.
Một Phương tổng luôn hòa nhã, uyển chuyển thế mà cũng có lúc thốt ra những lời như vậy ư?
Lý Mộng Đình như bị dọa cho choáng váng, hai mắt đờ ra, không ngừng liếc qua liếc lại giữa Vương Nhất và Phương Huệ.
Hai người họ… có quen biết?
Trong mắt Phương Huệ hiện lên vẻ mong chờ, cô ta nhìn chằm chằm Vương Nhất, hy vọng sẽ nhìn thấy anh gật đầu đồng ý.
Nhưng sự kinh ngạc chỉ chợt lóe qua mắt Vương Nhất rồi nhanh chóng biến mất, anh đứng dậy khỏi ghế ngồi: “Cô Phương, xin hãy tự trọng.”
“A… rất xin lỗi, do tôi quá kích động. “
Lúc này Phương Huệ mới nhận thức được hành vi quá khích của mình, vội vàng buông tay Vương Nhất ra, lùi về sau vài bước, mặt mũi đỏ bừng hết lên.
Mấy ông chủ ở hiện trường nhìn thấy Vương Nhất đứng dậy khỏi chiếc ghế vàng dành riêng cho chủ nhân tòa nhà thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hiện tại họ cũng không có cách nào đuổi Vương Nhất đi, vừa nãy ai cũng tận mắt nhìn thấy, thái độ của Phương tổng với thằng nhóc đó không bình thường chút nào.
Vương Nhất ngước mắt quan sát Phương Huệ, từ tốn nói: “Cô Phương, tính ra thì hai ta mới gặp nhau hai lần mà thôi, sao cô có thể hỏi tôi câu này chứ?”
Phương Huệ lập tức bắt được trọng điểm, hỏi tới: “Lần trước là khi nào?”
“Ở giải trí Huy Hoàng. “
Vương Nhất bình tĩnh đáp: “Lần đó, tôi và cô từng gặp lướt qua nhau.”
Phương Huệ ngơ ngẩn nhìn Vương Nhất, nỗi thất vọng xẹt qua đáy mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thì ra, anh vẫn còn nhớ.”
“Tất nhiên rồi, trí nhớ của tôi cũng không kém mà.”
Vương Nhất mỉm cười trả lời: “Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như cô Phương đây, chỉ cần nhìn lướt qua là đã đủ để nhớ kỹ.”
Mặc dù là lời khen, nhưng Phương Huệ chẳng thấy vui vẻ gì cả, bởi vì từ câu nói của Vương Nhất, cô cảm nhận được một tầng ngăn cách rất lớn.
“Thành thật xin lỗi, là tôi nhận sai người.”
Phương Huệ mỉm cười xin lỗi với Vương Nhất, mất hồn mất đi rời khỏi hội trường: “Tôi đi vệ sinh một lát.”