Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 359

CHƯƠNG 359

Vương Nhất mặt không đổi sắc, vẫn bình thản như cũ, hỏi: “Cô có từng nghĩ tới sẽ có một ngày, mình từ chức phó tổng giám đốc rớt thẳng một phát xuống công nhân viên chức dưới đáy tập đoàn chưa?”

Câu nói này khiến Phương Huệ có hơi biến sắc, Tôn Kiều không biết năng lực của Vương Nhất, nhưng cô ta lại biết sơ sơ.

Lần đó, khi tới giải trí Huy Hoàng đòi nợ, tuy công lao được tính trên đầu Phương Huệ nhưng chỉ mình cô ta mới biết bản thân chỉ tới mua nước tương thôi, trước đó đã có người đòi được món nợ về rồi.

Người kia… chính là Vương Nhất.

“Có phải anh tưởng rằng chỉ cần ôm được chân Phương Huệ là có thể hoành hành ngang ngược không? “

Tôn Kiều bày ra vẻ mặt châm chọc, khinh khỉnh nhìn Vương Nhất, nói: “Cô ta và tôi đều là phó tổng giám đốc, không ai lớn hơn ai cả, muốn lấy Phương Huệ để chèn ép tôi ư, đợi kiếp sau nhá!”

“Chúng ta đi.”

Phương Huệ mỉm cười xin lỗi với Vương Nhất, sau đó đi tới một góc tiệc rượu.

Vương Nhất liếc mắt nhìn Tôn Kiều đầy sâu xa, xem ra, bên trong tập đoàn Lệ Tinh cũng không bền chắc như thép.

Đến lúc thanh tẩy một phen rồi…

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Vương Nhất hiện lên sự sắc bén.

Đúng lúc này, một nam nhân viên tạp vụ tới trước mặt Kim Thành Vũ, cung kính thưa: “Thưa ông chủ, vũ hội đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người có thể tới đó bất cứ lúc nào.”

“Được!”

Kim Thành Vũ cười lớn: “Đã có rượu, sao có thể thiếu ca múa? Các ông chủ, mời dời bước tới vũ hội. “

Dứt lời, anh ta lập tức dẫn đoàn người ở đây tới nơi tổ chức vũ hội.

Màu chủ đạo của vũ hội là vàng và đỏ, hoa tươi làm nền, voan mỏng làm tường ngăn, trong góc còn có vài nghệ sĩ đang kéo vĩ cầm.

Kim Thành Vũ tay nhanh lẹ mắt, bước tới trước mặt Tôn Kiều, cúi người bảy mươi lăm độ với cô ta: “Cô Tôn, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôn Kiều vui vẻ đồng ý, sau đó đắc thắng liếc nhìn Phương Huệ.

Trong khúc nhạc du dương, Tôn Kiều và Kim Thành Vũ ôm nhau, ưu nhã nện bước, nhảy lên điệu nhảy xã giao.

Lý Mộng Đình hâm mộ nhìn hai người họ, sau đó như nghĩ tới điều gì, mặt mày mong chờ đợi Văn Thái ngỏ lời.

Nhưng cô ta đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy Văn Thái tới mời mình nhảy.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, cô ta phát hiện chẳng biết từ khi nào mà Văn Thái đã buông lỏng tay cô ta, nhìn về phía Phương Huệ bằng ánh mắt nóng bỏng đầy mong đợi.

Nhất thời, tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầy Lý Mộng Đình, cô ta chủ động nắm lấy tay Văn Thái: “Anh Văn Thái, em có thể nhảy cùng anh một điệu không…”

Bình Luận (0)
Comment