CHƯƠNG 519
Khác với gia tộc tuyến một loại mới tấn cấp như nhà họ Châu, nhà họ Trần từ rất lâu trước kia đã là gia tộc tuyến một lâu đời của Thiên An, chỉ là mãi không thể chen vào hàng ngũ hào môn.
Lúc này đang giữa trưa, cổng của nhà họ Trần rất đông đúc, những chiếc xe sang đỗ kín, so sánh thì chiếc Magotan đó của Vương Nhất rõ ràng khiêm nhường nhiều rồi.
Vương Nhất và Lãnh Nhan đi vào nhà lớn của nhà họ Trần, chỉ thấy trong trang viên rộng lớn, bày kín bàn tiệc, khách khứa đã tới gần đủ, đang vui vẻ nói chuyện.
“Thiếu chủ, gia chủ của nhà họ Trần – Trần Thiên Thành là một người sĩ diện, người càng già, càng chú trọng thể diện, sau 60 tuổi, bữa tiệc mừng thọ năm nào cũng sẽ gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc mời người của các gia tộc tới, cảnh tượng càng lớn càng tốt.”
Lãnh Nhan ở đằng sau nhỏ giọng nói.
Vương Nhất trầm ngâm một lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta đừng tự hủy đại thọ 70.”
Suy nghĩ của anh rất đơn giản, bình ổn vượt qua bữa tiệc lần này, nhưng nếu Trần Thiên Thành muốn tìm anh gây phiền phức, vậy thì đừng trách anh.
“Phế vật, bên này!”
Đột nhiên, bên tai truyền tới một giọng nói chói tai.
Vương Nhất nhìn về phía đó, chỉ thấy Trần Cảnh mặt mày khinh thường vẫy tay với anh.
Một tiếng này của Trần Cảnh gọi rất lớn, lần này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều gia tộc ở đây.
Lúc này, có người nhìn Vương Nhất với vẻ kinh ngạc: “Người này có hơi lạ mặt, là người của gia tộc nào?”
“Chắc là người của nhà họ Châu.”
Mấy cậu chủ của gia tộc tuyến một đánh giá Vương Nhất, khẽ bàn luận.
Ánh mắt của Lãnh Nhan trở lạnh, đang muốn lên tiếng, lại bị Vương Nhất ngăn lại, hai người ở trong những lời bàn tán, đi tới vị trí của nhà họ Châu rồi ngồi xuống.
Lúc này, một thanh niên khoảng 25 tuổi đi tới, cười ha hả hỏi: “Gia chủ Châu, người này nếu là người của nhà họ Châu ông, tại sao không đi cùng với các ông, mà một mình đi tới, có phải là ở nhà họ Châu của các ông không được hoan nghênh không?”
Sắc mặt của Châu Chí Kiên có chút khó coi, nhưng vướng thể diện, vẫn thuận theo lời của bọn họ mà nói.
“Cậu Trần đoán không sai, cậu ta quả thật là một phế vật của một phân nhánh nhỏ của nhà họ Châu tôi, dẫn cậu ta tới, có chút mất mặt!”
“Ổ?”
Người thanh niên tên cậu Trần đó càng vui hơn: “Nhà họ Châu của các ông đâu có nhánh nhỏ gì chứ, dựa vào nhà họ Trần tôi mới miễn cưỡng bước vào gia tộc tuyến một mà thôi, theo tôi biết, phân nhánh nhỏ của các ông hình như chỉ có một nhà họ Lý nhỉ?”
Anh ta chỉ Vương Nhất, hỏi: “Anh là người của nhà họ Lý sao?”
“…”
Nhất thời, sắc mặt của đám người Châu Chí Kiên, Lý Thiên Dương và Trần Cảnh đều rất khó coi, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng tối sầm, giống như Vương Nhất làm bọn họ mất mặt vậy.
Lý Mộng Đình nhíu mày, rất bất mãn với lời nói của người thanh niên này: “Anh là ai? Dựa vào đâu nói chúng tôi như vậy?”
Người của nhà họ Trần Lý Mộng Đình chỉ biết ông cụ Trần và Trần Cảnh, những người khác đều chưa từng gặp.